Tống Quy Nghi ngoan ngoãn bước qua, còn Thẩm Nhược Mặc thì mang đầy sự bối rối trong lòng. “Chuyện vừa rồi cậu đừng để tâm. Tôi và cô Lê bây giờ không còn gì với nhau nữa.

Tống Quy Nghi bình thản đáp: “Để tâm cái gì chứ? Hai người chẳng phải vẫn là bạn bè sao? Sao phải lúng túng như vậy? Anh thích cô ấy, chứ đâu phải thích tôi. Quan tâm đến suy nghĩ của tôi làm gì?

Thẩm Nhược Mặc thở dài: “Dù sao cũng có chút lúng túng.”

“Chẳng có gì phải lúng túng cả, tôi còn nhìn thấy mông anh rồi.” Tống Quy Nghi thở hắt ra, ánh nắng chiếu rọi làm đầu óc cậu mơ màng, tâm trạng đầy phiền muộn. Một chút ý định trêu đùa vụt qua, cậu bất ngờ nâng mặt Thẩm Nhược Mặc lên, hôn lên má anh ta một cái. “Được rồi, bớt căng thẳng đi. Tôi đã nói rồi, chuyện anh từng theo đuổi cô ấy không phải vấn đề gì to tát. Anh còn chuyện gì khác không?”

Thẩm Nhược Mặc sững sờ, vẻ mặt dao động giữa sự cứng rắn của đàn ông và sự e thẹn của thiếu nữ. Lắp bắp nói: “Cô Lê đang đứng sau lưng cậu.”