“Niềm vui bất ngờ” chính là ở nhà nghỉ này có thể tắm nước nóng. Nhưng trước khi hưởng được niềm vui đó, họ đã phải chịu không ít khổ sở. Vừa xuống tàu cao tốc, trời bắt đầu đổ mưa. Gọi taxi thì tài xế không tìm được đường, đành thả họ xuống ở một khu vực gần đó. Họ phải mở điện thoại để định vị, nhưng xung quanh không thấy nổi một tấm biển chỉ đường. Đi lang thang một lúc, chẳng thấy làng cũng chẳng thấy phố, mưa ngày càng nặng hạt, đường đất toàn bùn lầy. Một cơn gió mạnh thổi qua, chiếc ô biến dạng như một cái loa kèn. Tống Quy Nghi bị tạt nước mưa ướt từ đầu đến chân, chưa hết xui, còn giẫm phải một vũng bùn, bắp chân dính đầy đất. Nếu Lê Tố không bị ướt mưa gần hết, chắc chắn cô sẽ cười nhạo anh.
Cuối cùng, trong bộ dạng thảm hại, họ cũng tới được nhà nghỉ. Đó là một tòa nhà hai tầng màu xám trắng, ẩn hiện trong màn mưa, trông chẳng nổi bật chút nào. Tống Quy Nghi tiến gần hơn, mới nhìn thấy tấm biển nhà nghỉ cũ kỹ trên đầu. Anh đẩy cửa bước vào, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở quầy lễ tân ăn hạt dưa, ánh mắt lơ đễnh nhìn họ, một con ruồi bay ngang qua.
Người đàn ông hỏi:
“Muốn thuê phòng không?”
Tống Quy Nghi hỏi: