Lục Tịch Ninh có một dự án nghiên cứu mới tại phòng thí nghiệm ở Kinh Châu, hợp tác với các phòng thí nghiệm khác. Vì liên quan đến thí nghiệm về vi sinh vật có khả năng gây bệnh cao, cần phải có sự phê duyệt từ cấp trên. Dù quy trình xét duyệt rất nghiêm ngặt và cần thời gian, nhưng thời gian chờ đợi đã quá lâu mà cô vẫn chưa nhận được phản hồi. Cô đã nhờ người hỏi, nhưng vẫn không có câu trả lời cụ thể. Cô đã chuẩn bị tinh thần rằng dự án sẽ không thể thực hiện, nhưng Tề Mục Dã lại mang đến cho cô “than ấm trong ngày tuyết lạnh“. Tuy nhiên, nếu vì vậy mà phải cúi đầu trước Tề Mục Dã, cô thật sự không muốn. Ở phòng thí nghiệm ZN tại C quốc, có rất nhiều dự án tương tự. Nếu mất cơ hội này, cô vẫn có thể tìm cơ hội khác. Cô có tinh thần nghiên cứu, nhưng chưa đến mức tự hy sinh bản thân vì mục đích cao cả, nên đã cất luôn tập tài liệu vào ngăn kéo của phòng làm việc. Để chờ cô, mấy ngày qua, Tề Mục Dã đã sắp xếp mọi lịch trình ở Kinh Châu, thậm chí dời lại công việc dự định phải xử lý ở nước ngoài. Thế nhưng, hai ngày trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Lục Tịch Ninh đâu. Ngay cả mỗi sáng khi anh đến đón Tề Triều và Tề Tắc đi học, cũng chỉ thấy quản gia và bé Lục Nhu Nhu tiễn bọn trẻ ra cửa, không thấy Lục Tịch Ninh xuất hiện. Chứ đừng nói gì đến việc cô chủ động đến tìm anh. Lần đầu trong đời, Tề Mục Dã bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình không đủ sáng suốt, có lẽ anh nên cân nhắc kỹ hơn, ít nhất đừng đẩy cô đến mức khó chịu. Ngón tay thon dài và trắng muốt gõ nhịp nhẹ trên bàn làm việc lớn, ngăn nắp, anh bắt đầu xem xét lại mối quan hệ gần đây với Lục Tịch Ninh, và nhạy bén phát hiện ra một bước ngoặt. Sự thay đổi thái độ của Lục Tịch Ninh bắt đầu từ đêm ở nhà hàng City. “Dù sao, chị Ninh hiện tại cũng độc thân, nếu một trong số những người theo đuổi cô ấy nhìn thấy, sẽ không tốt. Cô ấy còn có ý định tìm một người ưng ý để tái hôn nữa đấy. Những lời Kỉ nói mấy ngày trước vang lên trong đầu Tề Mục Dã, ánh mắt anh lại rơi vào bức ảnh gia đình trên bàn. Vậy nên, Lục Tịch Ninh đang cố tránh anh vì Giang Tịch Thư? Cô muốn lấy tên nhóc rắc rối của nhà họ Giang sao? Trong đầu anh, cánh cửa khép hờ bị những cảm xúc mạnh mẽ xô đẩy mở ra. Tề Mục Dã không thể nói rõ cảm giác của mình với Lục Tịch Ninh, nhưng anh biết, bản thân không thích cô thân thiết với người đàn ông khác. Trước đây không thích, giờ lại càng không thích! Trong ánh mắt sâu thẳm, có những suy nghĩ toan tính xâm chiếm mạnh mẽ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Tề Mục Dã thu lại ánh mắt u ám: Giang Tịch Thư sẽ không bao giờ thắng được anh. Với sự sắp xếp của Kỉ và thêm một vài tác động từ người khác, dự án của tập đoàn Giang Thị đã gặp trở ngại lớn, khiến Giang Tịch Thư phải túc trực trong văn phòng và phòng họp công ty suốt nhiều ngày liền. Liên tiếp nhiều ngày, Lục Tịch Ninh nhận được những tin nhắn nặc danh. Tất cả đều là ảnh chụp. Tấm đầu tiên là ảnh Tề Mục Dã cho một người phụ nữ vào phòng tại khách sạn City Tower, khuôn mặt người đàn ông hiện rõ ràng. Tấm thứ hai là ảnh người phụ nữ nép vào lòng anh, cả hai không mặc quần áo, nằm cạnh nhau, trên xương quai xanh của người đàn ông có một nốt ruồi, Lục Tịch Ninh đã từng thấy trên người Tề Mục Dã. Tấm thứ ba là ảnh trong căn phòng không bật đèn, người đàn ông ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu về phía sau, khuôn mặt chìm trong bóng tối, một khe hở trên rèm cho ánh trăng chiếu vào, một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đang quỳ giữa hai chân anh, đầu cúi thấp. Những tấm tiếp theo cũng tương tự. Đều là những bức ảnh mờ ám sau khi đôi nam nữ gần gũi. Ý đồ của người gửi rất rõ ràng, chỉ nhằm làm cô tin rằng Tề Mục Dã buông thả trong các mối quan hệ nam nữ, để cô căm ghét anh. Nhưng rõ ràng đối phương đã quên, cô và Tề Mục Dã đã ly hôn từ lâu. Bây giờ cô không còn là người trong cuộc như khi còn giữ bí mật hôn nhân. Lục Tịch Ninh thậm chí còn có tâm trạng nhìn ngắm góc độ chụp của những bức ảnh này, rõ là được chọn rất khéo léo. Người đứng sau dường như rất muốn cô hiểu lầm, căm ghét, chán ghét Tề Mục Dã. Vậy thì, sao cô lại không thể giúp cô ta đạt được mong muốn chứ? Vừa hay, dạo này Lục Tịch Ninh không có dự án nghiên cứu mới, hai con trai cũng đã đi học, ban ngày cô có rất nhiều thời gian rảnh. Cô quyết định đưa cô con gái yêu đi dạo phố. Lâu rồi mới đến trung tâm thương mại ở Kinh Châu. Bé Nhu Nhu cũng đã lâu không đến nơi đông vui thế này, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn mọi thứ. Lục Tịch Ninh đẩy xe nôi, theo sau là hai vệ sĩ giỏi võ nhất với vẻ mặt nghiêm nghị, khiến những người đàn ông bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô đều không dám tiến đến bắt chuyện. Dạo được một lúc, bé Lục Nhu Nhu đã ngủ gục trên xe nôi. Lục Tịch Ninh chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ bầu bước ra từ cửa hàng mẹ và bé bên cạnh. Người phụ nữ đó đeo khẩu trang, tóc dài xoăn nhẹ, khiến cô không kìm được mà nhìn thêm một chút. Bởi vì đôi mắt của người phụ nữ ấy, rất giống với cô. Mặc dù đối phương đã che giấu dấu vết phẫu thuật bằng kỹ thuật trang điểm, nhưng với nghề nghiệp có liên quan đến y học, Lục Tịch Ninh có độ nhạy bén tự nhiên trong lĩnh vực này. Đặc biệt là ánh mắt của người phụ nữ ấy, mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc. Lục Tịch Ninh biết, cá đã cắn câu. Cô ra hiệu bằng ánh mắt cho hai vệ sĩ phía sau. Một người ngay lập tức đến tiếp nhận xe nôi, người còn lại đứng bên cạnh cô với tư thế bảo vệ. Những vệ sĩ bảo vệ từ xa cũng ngay lập tức sẵn sàng đề phòng. Liễu Tây Tây cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn tát Lục Tịch Ninh, giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi, “Chị gái, nãy giờ em thấy chị rồi, mắt của chị giống của em quá đấy. Cô bước đến gần, Lục Tịch Ninh ngửi thấy mùi nước hoa hồng nồng nặc từ cô ta. Trong đầu cô hiện lên lời của Nghiêm Đông. Liễu Tây Tây gặp sự cố phẫu thuật ở nước ngoài và được đưa đến một bệnh viện khác để điều trị. Người trước mặt là Liễu Tây Tây sao? Lục Tịch Ninh quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt, đôi mắt của cô ta đã khác trước, vòng một cũng tăng hai ba size, vòng eo cũng nhỏ hơn nhiều, nhìn từ dáng vẻ thì quả thực cô ta trông hấp dẫn hơn trước. Dù không ưa Liễu Tây Tây, Lục Tịch Ninh cũng không nghĩ có gì sai khi cô ta theo đuổi cái đẹp. Dù sao, cô ta cũng khá chịu đau, phải không? Nhưng việc Liễu Tây Tây chỉnh mắt giống hệt cô lại khiến Lục Tịch Ninh cảm thấy khó chịu. Nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, có vẻ như muốn dùng thân phận người lạ để tiếp cận cô? Lục Tịch Ninh bình tĩnh nhìn cô ta, “Quả thật có chút giống. Kể từ khi xuất hiện, Liễu Tây Tây đã dùng tay trái đỡ sau lưng, tay phải đặt lên bụng, trông như một phụ nữ mang thai. Liễu Tây Tây cố tình làm ra vẻ này, chờ Lục Tịch Ninh hỏi xem cô có phải đang mang thai không, để có thể dẫn dắt câu chuyện sau. Nhưng Lục Tịch Ninh lại tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, khiến cô bắt đầu sốt ruột. “Đây là con gái của chị à? Nhìn đáng yêu quá. Không chờ Lục Tịch Ninh trả lời, cô cúi xuống, vuốt ve bụng mình với vẻ mặt đầy tình yêu thương. “Em mới mang thai đứa đầu, là một bà mẹ trẻ, ngày nào cũng lo lắng cho đứa bé trong bụng, đến mức ăn không ngon ngủ không yên và gầy đi hẳn, nhưng may là có cha của đứa trẻ ở bên, luôn tìm cách an ủi, làm em yên tâm. Dù đang đeo khẩu trang, niềm vui sướng tràn ngập từ đôi mắt đã biểu lộ rõ nét. Tay Liễu Tây Tây đặt lên bụng, bất ngờ chỉ về tòa nhà Thời An ở phía đối diện, đầy vẻ tự mãn, “À đúng rồi, cha của đứa trẻ đang làm việc tại Thời An, có khi chị cũng quen đấy. Cô ta cố tình nói chậm rãi, nhấn từng chữ, “Anh ấy tên là Tề Mục Dã, chị có biết không? Lục Tịch Ninh nhớ đến bức ảnh nặc danh cuối cùng. Chụp ở khoa sản của bệnh viện.