Tề Mục Dã nhìn chiếc xe dần khuất xa, hít thở một hơi thật sâu, cảm giác đè nặng trong lòng cũng vơi đi phần nào. Một Lục Tịch Ninh tươi sáng và ấm áp như thế cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt anh lần nữa. Bất chợt, cô bé Nhu Nhu ló đầu ra. Cô bé áp má mình vào má anh, hướng ánh mắt về phía xa và tò mò hỏi: “Ba ơi, ba đang nhìn gì vậy? Tề Mục Dã khẽ nhếch môi, đáp: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương