Chiếc xe màu đen lặng lẽ lao đi trong màn đêm.

Trang Điềm nhìn bến cảng dần khuất xa, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại vị trí. Cô ta thu mình dưới sàn ghế sau, cả người vẫn run rẩy.

Ngẩng đầu lên, cô ta nhìn nghiêng gương mặt sắc sảo của Lục Tịch Ninh, theo bản năng muốn dùng lời lẽ mỉa mai để hạ bệ cô. Trong đầu Trang Điềm, việc tỏ ra mạnh mẽ hơn Lục Tịch Ninh có thể giúp cô ta lấy lại cảm giác kiểm soát.

Cô ta nói, giọng đầy kiêu căng:

“Lục Tịch Ninh, tôi khuyên cô tốt nhất nên biết điều hơn...