Đêm khuya, tại cảng biển.

Gió biển mùa đông thổi qua lạnh buốt như những lưỡi dao cứa vào da thịt. Lục Tịch Ninh bước xuống xe, ánh mắt quan sát xung quanh nhưng không thấy bóng người nào khác.

Cô đi về phía trước vài bước rồi dừng lại, cẩn thận đánh giá môi trường xung quanh.

Trước mặt là một đống hộp gỗ chất chồng, trên cùng còn có nhiều thùng lộn xộn, nghiêng ngả như sắp đổ, trông rất nguy hiểm.

Nơi duy nhất có thể ẩn nấp là những chiếc thùng này, nhưng mùi tanh nồng của cá bốc lên khiến cô không muốn lại gần.