Giọng nói kích động của anh làm cho Lục Nhu Nhu đang ngủ bừng tỉnh. Cô bé mơ màng mở mắt, bám lấy áo của Lục Tịch Ninh, khẽ gọi: “Mẹ ơi. “Mẹ đây. Lục Tịch Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu dàng dỗ dành. Cảnh Trừng nhận ra giọng mình quá lớn, vội ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn vào người trong camera, trong lòng không khỏi cạn lời. Tề Mục Dã không để ý đến sự kinh ngạc của Cảnh Trừng, ánh mắt ôn hòa nhìn cô con gái vẫn còn ngái ngủ qua ống kính. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương