Anh ta hơi nheo mắt, sải bước lớn đi xuống phòng chờ của khách ở tầng dưới. Quả nhiên, anh nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, trong lòng ôm một hộp đựng thức ăn màu vàng, trông như hộp đựng canh. Trên bàn trà bên cạnh còn đặt một hộp cơm lớn với nhiều tầng. Lục Nhu Nhu đung đưa đôi chân nhỏ, trên hai búi tóc nhỏ xíu được cài tua rua đỏ, mặc trên người bộ quần áo đáng yêu mà mẹ đã phối cho cô bé. Chỉ ngồi đó thôi, cô bé đã khiến các chị lễ tân bên cạnh tan chảy vì quá đáng yêu. Cảnh Trừng là người đầu tiên nhìn thấy anh, liền quay sang nói với cô bé, “Nhu Nhu, ba con xuống rồi kìa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương