Liễu Tây Tây được bảo vệ đưa vào bệnh viện.

Tề Mục Dã yêu cầu Nghiêm Đông đích thân theo dõi nội dung email. Anh đứng trước cửa sổ lớn ngắm nhìn toàn cảnh thành phố và gọi cho Lục Tịch Ninh.

Đầu dây bên kia báo không có người nghe máy.

Số điện thoại của anh đã bị cô chặn từ lần trước, khiến vẻ mặt anh trở nên u ám.

Tề Mục Dã nhấc điện thoại bàn trong văn phòng và gọi lại.

Sau khi đổ chuông ba lần, cuộc gọi mới được kết nối.

Giọng nói trầm khàn, kìm nén chút giận dữ vì bị cô chặn, vang lên: “Lục Tịch Ninh.

Đầu dây bên kia là giọng của Lục Nhu Nhu, cô bé giơ điện thoại lên sát tai.

“Mẹ không có ở đây ạ.

Đã lâu rồi không nghe thấy giọng của cô bé, Tề Mục Dã nhất thời chưa phản ứng lại ngay.

Biết đối phương là Lục Nhu Nhu, giọng anh dịu đi vài phần, sợ lại làm cô bé sợ.

“Bé Nhu ngoan, có thể gọi mẹ giúp chú không?

“Không.

Cô bé từ chối thẳng thừng, khiến Tề Mục Dã im lặng.

Nhu Nhu hừ một tiếng, “Chú là người xấu, bắt nạt mẹ.

Tề Mục Dã kiên nhẫn giải thích với cô bé: “Chú không có bắt nạt…

Cô bé giơ nắm tay nhỏ xíu, đung đưa trong không khí.

“Có mà, mẹ khóc.

Giọng cô bé trong trẻo, dứt khoát: “Nhu Nhu sẽ bảo vệ mẹ!

Tề Mục Dã: “…

Gương mặt phúng phính của cô bé đã gầy đi nhiều từ đợt sốt lần trước, dù dưỡng bệnh đã lâu nhưng vẫn chưa lấy lại cân nặng. Điều này khiến Hạo Tử và mọi người khác lo lắng không yên.

Khi kích động, đôi má trắng ngần của cô bé hơi ửng hồng, kiểu tóc cột chỏm cao khiến cô bé vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, làm người khác chỉ muốn cưng nựng.

Tề Mục Dã mềm giọng trò chuyện với cô bé, Lục Nhu Nhu đặt điện thoại sang một bên và bật loa ngoài.

Và rồi…

Tề Mục Dã tiếp tục giải thích, còn cô bé thì lại bận chơi đồ chơi của mình.

Lục Tịch Ninh sang phòng bên cạnh chăm sóc Tề Triều và Tề Tắc, điện thoại để lại trong phòng. Khi xác nhận sức khỏe các con dần hồi phục, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoa nhẹ gương mặt hốc hác của chúng do ngộ độc, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Tề Triều nắm lấy tay cô, “Mẹ, chúng con ổn mà.

Lục Tịch Ninh hôn lên trán cậu, “Tiểu Triều, con mới chỉ sáu tuổi, không cần phải mạnh mẽ như vậy. Nếu thấy khó chịu thì cứ nói với mẹ, được không?

Tề Triều nghiêm túc gật đầu.

Còn Tề Tắc thì không mạnh mẽ như anh trai.

Mấy ngày qua, cậu bé rất dựa dẫm vào Lục Tịch Ninh, dần quen gọi cô là mẹ, nhưng mỗi lần gọi vẫn có chút ngại ngùng.

Lục Tịch Ninh làm như không thấy sự bối rối của cậu, dịu dàng đối đãi với cả hai, khiến mối quan hệ giữa cô và các con thêm phần gắn bó.

Tề Triều kéo áo cô, “Mẹ ơi, em gái đâu rồi?

Nghĩ đến cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, Lục Tịch Ninh khẽ mỉm cười.

“Em gái đang chơi đồ chơi ở phòng bên cạnh. Mai khi hai con khỏe hơn thì có thể chơi cùng em.

Tề Triều vui vẻ nói: “Con và em sẽ sớm hồi phục thôi.

Tề Tắc cũng háo hức muốn chơi với Lục Nhu Nhu. Gương mặt cậu đã gầy đi nhiều, khiến những đường nét vốn đã đẹp nay lại càng thêm nổi bật.

Lục Tịch Ninh ở lại cùng chúng một lúc lâu, đợi đến khi hai đứa trẻ ngủ say mới sang phòng bên.

Vừa vào phòng, cô đã nghe thấy giọng nói bất lực của Tề Mục Dã: “Nhu Nhu, con đang có định kiến với chú đấy.

Câu trả lời của cô bé là một tiếng hừ nhẹ.

Nhìn thấy mẹ trở về, Lục Nhu Nhu không chút do dự cúp ngay điện thoại của Tề Mục Dã.

Bên kia chỉ còn tiếng tín hiệu bận…

Không rõ vì sao cô bé lại giận dỗi, Tề Mục Dã nhìn chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, thở dài một tiếng.

Nhưng nhờ cuộc gọi này, tâm trạng căng thẳng của anh dần lắng lại. Anh mở lại email và đọc kỹ từng dòng.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ lớn, ánh sáng tạo nên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh.

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên con chuột, kéo dần xuống đến câu cuối cùng của email.

Tề Mục Dã ngả người tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, suy ngẫm từng từ trong lời nhắn của Lục Tịch Ninh.

Một khi đã bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi Lục Tịch Ninh đưa ba đứa trẻ trở về từ quốc gia C, đã là một tuần sau.

Trước khi về nước, vợ của Josen, Ina, nhất quyết mời họ dùng bữa, Lục Tịch Ninh không từ chối được, nên cô đưa ba đứa trẻ đến gặp mặt.

John, con trai của Josen, không giấu được niềm vui khi thấy Lục Nhu Nhu.

Cô bé cầm tay Tề Triều và Tề Tắc, đôi mắt cười cong như trăng khuyết, tự hào giới thiệu hai người anh của mình với John.

Bốn đứa trẻ vui vẻ chơi đồ chơi trong phòng khách.

Sau khi bắt mạch cho Ina, Lục Tịch Ninh bảo rằng sức khỏe của cô ấy đã cải thiện nhiều, nghe vậy, đôi mắt của hai vợ chồng Josen tràn đầy niềm vui.

“Lục, thật sự cảm ơn cô rất nhiều!

“Ina, sau này hãy luôn giữ tâm trạng vui vẻ, điều đó sẽ có lợi cho quá trình hồi phục.

“Tôi sẽ làm thế. Thôi nào, đầu bếp đã chuẩn bị xong, gọi các con lại và chúng ta cùng ăn thôi.

Sau bữa tối, Lục Tịch Ninh đưa ba đứa nhỏ về chỗ ở của cô ở quốc gia C, một trang viên cổ kính rộng hàng ngàn mẫu, mang đậm nét bí ẩn.

Ngày hôm sau, họ lên máy bay riêng trở về Kinh Châu.

Tề Mục Dã, nhận được tin, đã cùng Nghiêm Đông chờ sẵn ở sân bay.

Tề Triều và Tề Tắc không giấu được niềm vui khi nhìn thấy ba sau một tuần xa cách, chúng chạy ùa đến, lao vào vòng tay của Tề Mục Dã.

Tề Triều, Tề Tắc: “Ba ơi, chúng con nhớ ba lắm!

Tề Mục Dã quan sát cẩn thận trạng thái của hai đứa trẻ, chúng đúng như lời Lục Tịch Ninh đã nói: khỏe mạnh và an toàn trở về.

Khóe mắt người đàn ông thoáng ửng đỏ.

Anh ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, “Ba cũng rất nhớ các con.

Lục Tịch Ninh chào tạm biệt họ ngay tại sân bay.

Lần này trở về, cô càng thêm lạnh lùng, ánh mắt dành cho Tề Mục Dã không chút ấm áp.

Tề Mục Dã hiểu lý do, muốn giải thích nhưng cô chẳng để lại cho anh chút cơ hội nào, chỉ bế con gái và rời khỏi sân bay.

Với bài học kinh nghiệm từ trước, lần này Lục Tịch Ninh mang theo không ít vệ sĩ đi cùng, cho đến khi an toàn về đến nhà họ Lục.

Vì di chuyển mệt mỏi, Lục Nhu Nhu đã ngủ thiếp đi từ trước khi về đến nhà.

Cô thay quần áo cho con và đặt bé lên giường.

Sau khi lo liệu mọi việc xong xuôi.

Cô mới có thời gian xem tin nhắn của Hạo Tử: Liễu Tây Tây đã cắt cổ tay tự sát trước mặt Tề Mục Dã nhưng không thành công, hiện đang điều trị tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư thuộc Tập đoàn Thời An.

Thật tốt, trong lựa chọn bắt buộc này, Tề Mục Dã cuối cùng đã chọn Liễu Tây Tây.

Nhận được kết quả này, Lục Tịch Ninh cảm thấy bình thản.

Nhưng cô sẽ không buông tha cho Liễu Tây Tây hay nhà họ Liễu, cô yêu cầu Hạo Tử tiếp tục giám sát họ.

Cô chắc chắn rằng còn những điều khuất tất chưa được phơi bày.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nhắn tin cho Hạo Tử: “Ca bệnh tuần trước, tôi nhận rồi nhé.

Tin nhắn hồi đáp đến ngay lập tức.

Ở nhà họ Tề.

Vừa về đến nơi, Tề Triều và Tề Tắc kéo vali mới của mình vào phòng, lấy đồ chơi và quà tặng ra.

“Ba, đây là quà con mua cho ba.

“Mẹ đã dẫn chúng con đi chơi ở công viên, con còn được chụp ảnh với nhân vật Transformers yêu thích nữa, ba nhìn này.

Tề Tắc lấy từ trong cặp ra một xấp ảnh chụp lấy liền.

Phông nền là một công viên nổi tiếng ở quốc gia C.

Tề Mục Dã ngồi trên sofa, chân dài hơi co lại, nghe tiếng cười nói sôi nổi của các con, trong mắt anh lấp lánh niềm vui.

Cho đến khi anh nhìn thấy một tấm ảnh.

Josen bế Lục Nhu Nhu, Lục Tịch Ninh nắm tay Tề Triều và Tề Tắc, bên cạnh còn có một mỹ nhân ngoại quốc đang dắt một cậu bé lai, ai nấy đều mỉm cười hạnh phúc.

Tề Mục Dã nhận ra người đàn ông trong bức ảnh, nụ cười của anh dần biến mất.

Tề Triều nhận thấy ánh mắt của ba mình nhìn vào tấm ảnh, cậu liền ghé lại xem rồi vui vẻ nói: “Ba ơi, đây là chú Josen.

“Đây là dì Ina, còn đây là anh John. Họ đối xử với chúng con rất tốt, em gái còn gọi chú ấy là ba…