Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lục Tịch Ninh gõ cửa. Nghe tiếng gõ cửa, Lục Nhu Nhu liền nhảy xuống khỏi ghế sofa. Tề Mục Dã quỳ một gối bên cạnh sofa, nắm vai cô bé nhỏ nhắn, khẽ nói: “Nhu Nhu, buổi tối ở đây có nhiều người xấu lắm, hai mẹ con ra ngoài ăn không an toàn đâu.” Nghe vậy, Lục Nhu Nhu chớp chớp đôi mắt to tròn. “Chú đi cùng bảo vệ con và mẹ nhé, được không?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương