Sau khi thuốc tê hết tác dụng, Cảnh Trừng tỉnh lại, mơ màng nhìn trần nhà quen thuộc trên đầu. Lục Tịch Ninh: “Tỉnh rồi à. Vốn đang nằm nghỉ trên sofa, nghe tiếng động, Lục Tịch Ninh ngồi dậy, nhìn Cảnh Trừng với ánh mắt mơ hồ, trong lòng cô khẽ thở dài. “Còn chỗ nào khó chịu không? Cảnh Trừng quay đầu lại và thấy sự quan tâm trong mắt cô, một cảm giác ấm áp chớm nở trong lòng. Đúng lúc đó có người bước vào từ ngoài cửa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương