Ở góc xa nhất, khuất trong ánh sáng mờ ảo, có hai người đang co rúm lại. Cả hai đều mặc quần áo, nhưng trên cơ thể đầy những vết thương rỉ máu khiến người ta phải rùng mình. Một trong hai người mặc bộ trang phục trông rất quen thuộc. Lục Tịch Ninh ra lệnh. Đám người mặc đồ đen theo sau lập tức ra tay! Trong nước họ được gọi là vệ sĩ, nhưng ở nước ngoài họ có một danh xưng khác, khét tiếng và đẫm máu hơn nhiều. Những tên đang nằm la liệt trên mặt đất chồng chất lên nhau, Lục Tịch Ninh nhanh chóng tìm khoảng trống để bước qua, tiến đến gần người mặc bộ trang phục quen thuộc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương