Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Mạn Lệ, Lục Tịch Ninh nhìn thẳng vào mắt cô ta, nụ cười không chạm đến đáy mắt. “Xem ra Thẩm thư ký nhận ra rồi. Thẩm Mạn Lệ nén nỗi bối rối trong lòng, khẽ nhếch môi đáp: “Không quen. Cô ta đưa chiếc hộp tinh xảo trong tay cho Tề Mục Dã rồi nói, “Chủ tịch Tề, trợ lý Nghiêm nói rằng đồng hồ đã được sửa xong. Tôi xin phép về công ty trước. Đợi đến khi cô ta rời đi vội vã, Lục Tịch Ninh mới quay sang nói với Tề Mục Dã về những nghi ngờ của mình về thân phận của Thẩm Mạn Lệ, đồng thời nhắc nhở anh nên đổi thư ký và tránh để cô ta tiếp cận các dự án quan trọng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương