Lục Tịch Ninh đứng yên lặng không tiến lại gần.

Điện thoại trong tay khẽ rung lên, vừa nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt vốn đã dịu dàng của cô lại càng thêm rạng rỡ.

“Ông Cung, bao giờ ông về lại?”

“Ông lần nào cũng nói thế, tôi và Nhu Nhu đều nhớ ông.”

Sau khi cô vào nhà, cửa sổ xe ở phía sau khẽ hạ xuống một khe hở, để lộ người đàn ông ngồi bên trong, toát ra khí chất quý phái và kiêu hãnh.

Gió đêm luồn vào xe, kéo theo một tiếng cười khẽ và trầm thấp.

Sau khi Lục Tịch Ninh tắm xong và nhìn xuống từ trên lầu, chiếc Maybach đen đã biến mất từ lúc nào, như thể tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Cô ngước nhìn lên bầu trời đêm không một ngôi sao, ánh mắt chứa đầy tâm tư. Luật sư khuyên cô rằng nên bắt đầu từ sự lựa chọn của bọn trẻ.

Sức mạnh của nhà họ Tề là điều ai cũng thấy rõ.

Tề Mục Dã ngoài Tề Triều và Tề Tắc ra thì không còn đứa con nào khác, trong khi cô lại có Lục Nhu Nhu.

Về mặt pháp lý, điều này có thể làm giảm khả năng thắng lợi của cô vì luật thường thiên vị bên nào không có thêm con.

Nhưng nếu bọn trẻ cương quyết muốn ở bên mẹ, tỷ lệ thắng của cô sẽ cao hơn.

Là một người mẹ, cô luôn mong muốn được ở bên các con và chứng kiến chúng trưởng thành. Nhưng nếu bọn trẻ thực sự muốn ở với ba…

Ánh mắt của Lục Tịch Ninh trở nên lạnh lẽo, cô sẽ chuẩn bị cho các con một tương lai không có bất cứ vướng bận nào.

Cô chưa bao giờ là người mềm lòng.

Trong cuộc chiến giành quyền nuôi con này, chắc chắn sẽ có một bên phải rời khỏi cuộc đời các con.

Chiều hôm sau.

Lục Tịch Ninh xuất hiện tại cổng trường mẫu giáo.

Cô không ngờ rằng Tề Mục Dã và Liễu Tây Tây cũng đã có mặt.

Khi Tề Mục Dã nhìn thấy cô, không khí xung quanh dường như trở nên khác lạ. Nhưng trước khi ánh nhìn lạnh lùng của anh chuyển đến, cô đã thản nhiên quay đi, dõi mắt về phía cổng trường.

Hôm nay, Lục Tịch Ninh đẹp như một vị tiên nữ.

Cô mặc chiếc váy lụa màu tím nhạt dài tới mắt cá chân, eo thon được thắt bằng dây tinh tế, mái tóc đen óng cài nhẹ bên một cây trâm ngọc trắng.

Duyên dáng, cao quý, như một tiểu thư bước ra từ khuê phòng quý tộc.

Đây là khía cạnh mà Tề Mục Dã chưa từng thấy ở cô.

Liễu Tây Tây nhận ra ánh nhìn chăm chú của Tề Mục Dã, không cam lòng mà lên tiếng, giọng dịu dàng, “A Dã, bọn trẻ ra rồi kìa.”

Ý thức được mình đang ngẩn ngơ, Tề Mục Dã lập tức hạ mắt, giấu đi mọi cảm xúc, trở lại với vẻ lạnh lùng.

Phía trước, Tề Triều nắm tay Tề Tắc bước ra khỏi cổng, cả hai ngay lập tức nhìn thấy Tề Mục Dã, vội vàng chạy đến.

“ba!”

Lục Tịch Ninh đứng cách đó không xa.

Tề Triều vừa bước ra đã nhìn thấy cô, mắt sáng lên, cậu kéo em trai chạy nhanh về phía cô với nụ cười rạng rỡ.

“Mẹ, mẹ đến đón tụi con sao?”

Lục Tịch Ninh cúi xuống ôm hai con vào lòng, nhẹ nhàng đáp, “Mẹ đến đón các con tan học, không thích sao?”

Tề Triều vội lắc đầu, rồi lại ngượng ngùng gật đầu, vò đầu, “Thích, thích lắm, thích mẹ đến đón con lắm!”

Lục Tịch Ninh mỉm cười xoa đầu hai đứa trẻ.

Tề Triều ngó ra sau mẹ, tìm kiếm bóng dáng của Lục Nhu Nhu, “Mẹ, em Nhu Nhu không đi cùng sao?”

Tề Tắc cũng hỏi, “Em Nhu Nhu đâu?”

Lục Tịch Ninh đáp, “Em đang ở nhà. Mẹ và dì Minh Uyên mua cho các con nhiều đồ chơi mới. Các con muốn về nhà với mẹ không?”

Vì em gái và vì đồ chơi mới, cả hai liền đồng thanh đáp, “Muốn!”

Đúng lúc đó, một giọng trầm lạnh lùng vang lên sau lưng họ, mang theo sự nghiêm khắc và không hài lòng của người cha, “Tề Triều, Tề Tắc.”

Tề Mục Dã vẫn diện bộ vest đen cao cấp như thường lệ, trông như vừa từ cuộc họp bước ra.

Ánh nắng ấm áp phủ sau lưng anh như ánh kim loại rực rỡ, từng bước đi trầm ổn mang theo khí thế khiến người khác không tự chủ mà muốn ngước nhìn.

Cả ba người đều quay lại nhìn anh.

Cặp mắt cùng nét mặt tương đồng ấy, không ai nghi ngờ gì về mối liên hệ ruột thịt giữa họ.

Liễu Tây Tây giơ chiếc hộp quà lên, giọng ngọt ngào: “Tiểu Triều, Tiểu Tắc, dì mang bánh ngọt mà các cháu thích nhất đây.”

Tề Triều lịch sự từ chối: “Cảm ơn dì Liễu, nhưng bây giờ chúng cháu không thích bánh ngọt nữa.”

Gương mặt Liễu Tây Tây thoáng biến sắc, “Vậy sao, để lần sau dì mang thứ khác cho các cháu nhé.

Xung quanh bắt đầu râm ran tiếng thì thầm.

Bà mẹ độc thân, còn người bố thì đi cùng một người phụ nữ khác. Cảnh này không xa lạ với nhiều phụ nữ ở đây.

“Chẳng hay ai mới là vợ chính thức, ai là người thứ ba nhỉ?

“Tôi đoán là người mặc váy tím kia là vợ chính.

“Chưa chắc đâu, giờ nhiều tiểu tam lại thích tỏ vẻ thanh thuần đấy, để xem thử thế nào đã.

Nghe thấy lời bàn tán xung quanh, Tề Mục Dã quét mắt lạnh lùng qua một vòng, khiến những người đang xem lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng.

Anh cất giọng trầm: “Em định đưa bọn trẻ đi đâu?

Lục Tịch Ninh nắm tay hai đứa con, chậm rãi đứng dậy, đáp lời anh.

“Anh đã nói là em có thể đến thăm bọn trẻ bất cứ khi nào, hôm nay em muốn đưa các con về nhà ăn cơm. Ăn xong em sẽ đưa các con về.

Tề Mục Dã thẳng thừng từ chối: “Hôm nay không được.

Liễu Tây Tây nở nụ cười đắc ý, chen vào, “Cô Lục, hôm nay anh Dã sẽ đưa hai cháu đến nhà tôi dùng bữa, mong cô giao bọn trẻ lại cho chúng tôi.

Lục Tịch Ninh bật cười: “Giao lại à?

Nụ cười thoáng chốc biến mất, ánh mắt cô trở nên sắc bén: “Dù muốn làm mẹ kế, cô cũng phải đợi bước chân vào cửa nhà họ Tề đã.

Nghe vậy, sắc mặt Tề Mục Dã trầm hẳn, “Lục Tịch Ninh, em không thể nói chuyện tử tế sao?

Lục Tịch Ninh lạnh nhạt cười thầm.

Cô khi nào lại không nói chuyện tử tế? Chỉ là những gì cô nói anh luôn cảm thấy khó chịu thôi.

Tề Triều nắm tay cô thật chặt, thân mình hơi nép vào người cô, còn Tề Tắc cũng ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Cả hai cùng nhớ lại buổi sáng hôm ấy ở thôn Vũ Kiều.

Lục Tịch Ninh không để ý đến ánh mắt đắc ý và khiêu khích của Liễu Tây Tây, càng không nhìn sắc mặt tối sầm của Tề Mục Dã. Cô cúi xuống dịu dàng hỏi hai đứa trẻ.

“Tiểu Triều, Tiểu Tắc, các con muốn đi ăn cơm cùng ba ở nhà họ Liễu, hay về nhà cùng mẹ và em gái?”

Tề Triều không cần nghĩ ngợi đáp ngay: “Về nhà cùng mẹ.

Tề Tắc cũng đồng tình theo anh trai: “Về với mẹ… giống anh Triều.

Cậu vẫn chưa quen gọi cô là “mẹ, lén nhìn biểu cảm của Lục Tịch Ninh và thấy cô không giận, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lại cẩn thận nhích gần về phía cô.

Lục Tịch Ninh nhận ra hành động nhỏ của cậu, cúi xuống xoa đầu cậu.

Dù trong lòng có chút xót xa vì Tề Tắc đến giờ vẫn chưa quen gọi mình là “mẹ, cô vẫn sẵn sàng chờ đợi, đến lúc cậu tự nhiên gọi cô như thế.

Cô quay sang Tề Mục Dã, giọng điềm tĩnh: “Anh nghe rõ rồi chứ? Các con muốn về nhà ăn cơm với tôi.

Tề Triều nhìn ba rồi lên tiếng: “ba ơi, ba từng dặn con phải biết dũng cảm bày tỏ suy nghĩ thật lòng của mình.

Cậu bé nắm chặt tay mẹ, kiên quyết nói: “Con muốn ăn cơm với mẹ và em gái.

“Nhưng con và em vẫn rất yêu ba, ba đừng ghen nhé.

Quả là con trai của Tề Mục Dã, sau khi bày tỏ mong muốn còn biết an ủi người bị từ chối một cách ngọt ngào.

Ánh mắt Tề Mục Dã dừng lại trên gương mặt Lục Tịch Ninh, nhưng cô chỉ chăm chú nhìn các con mà không liếc anh một cái.

Ngực anh bỗng dâng lên một nỗi bức bối và phiền muộn vô cớ.

Anh im lặng giây lát rồi trầm giọng đáp: “Ừ.

Lục Tịch Ninh ngạc nhiên nhìn anh, cô đã tưởng phải tốn nhiều công sức hơn.

Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn tinh thần rằng hôm nay không thể đưa hai đứa trẻ đi cùng.

Không ngờ Tề Mục Dã lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Ánh mắt cô lướt qua Liễu Tây Tây đứng bên cạnh anh, cô ấy nghe thế thì vui mừng ra mặt, ngước nhìn anh với vẻ thẹn thùng.

Lục Tịch Ninh lập tức hiểu ra.

Cũng nhờ vậy, cô càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.

Nếu Tề Mục Dã sẵn sàng để hai đứa trẻ về với cô để có thể ở bên Liễu Tây Tây một lần thì rồi sẽ có lần thứ hai.

Và rồi lần thứ ba, thứ tư cũng không còn xa.

Chiến thắng đang ở ngay trước mắt!