Lục Tịch Ninh khẽ nhếch miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao, nhưng lời nói của cô khiến không khí trong xe bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cô nhấn từng chữ: “Anh, thực, sự, không, được, tốt lắm.

Mục Dã dường như đã đoán trước được cô sẽ nói vậy, anh thả tay đang giữ chặt cổ tay cô ra, nhưng tay kia vẫn giữ chặt đầu gối của cô. Dù gì thì lực của cô khi nãy cũng thật sự không chút nương tay.

Ngay khi anh buông tay, Lục Tịch Ninh lập tức kéo cửa xe, nhưng tài xế đã khóa cửa ngay khi vừa lên xe.

Mục Dã nhìn cô kéo cửa xe mà không mở được, anh giơ tay nới lỏng cà vạt.