Sáng sớm hôm sau. Vừa thức dậy, Lục Tịch Ninh đã nhận được hai tin tức. Tin tốt là có hai người dùng mạng là người làng Vũ Kiều, họ đã cố ý gọi điện về nhà để xác minh tình hình, và biết rằng hai ông cụ qua đời do tuổi cao sức yếu. Họ còn tìm gặp các con trai của hai ông, những người hiện đang thu dọn hành lý để chuẩn bị ra nước ngoài du lịch. Cùng là người làng, ít nhiều ai cũng biết về điều kiện kinh tế của nhau. Trong lúc người dùng mạng khéo léo khơi gợi, các con trai của hai ông cụ không kịp ý thức và đã buột miệng thừa nhận sự thật: “Đúng vậy, thì đã sao nào? Đừng quên là chúng ta cùng là người trong làng, còn cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ từ nơi khác đến. Câm miệng cho tôi, không thì đừng trách tôi không nể mặt! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương