Lục Nhu Nhu chạy tới, ôm chặt lấy đôi chân dài của Tề Mục Dã Dã. Cô bé mềm mại gọi: “Chú ơi. Tề Mục Dã Dã không lập tức bế cô lên mà chỉ cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy Nhu Nhu? Cô bé chu mỏ, “Con không nhìn thấy được. Khi cô bé chuẩn bị leo lên đùi của Tề Mục Dã Dã như mọi khi, thì anh đã nhẹ nhàng nhấc cô lên và đặt cô ngồi lên ghế bên cạnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương