“Mẹ ơi!” Tề Triều chạy theo em gái đến trước mặt Lục Tịch Ninh, Tề Tắc cũng lon ton chạy đến. Cô đưa nước cho ba đứa trẻ uống. Những gia đình xung quanh nghe thấy tiếng gọi to “mẹ” của Tề Triều thì vô cùng ngạc nhiên và bắt đầu nhìn về phía cô. “Đây là vị phu nhân bí mật của nhà họ Tề?” “…Có khi nào Tề Tổng không đưa vợ ra ngoài là vì sợ người khác sẽ ngắm nhìn nhan sắc của cô ấy không nhỉ?” Nghe vậy, mọi người đều vỡ lẽ. Nếu gia đình họ có một mỹ nhân như tiên nữ thế này, chắc họ cũng không nỡ đưa ra ngoài cho người khác chiêm ngưỡng. Liễu Tây Tây mặt bỗng cứng đờ, ánh mắt nhìn Lục Tịch Ninh giống như những mũi tên tẩm độc. Cô ta hận không thể chọc cô ngàn mũi ngay tại chỗ. Nhưng khi người khác nhìn sang, cô lại lập tức đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng, đáng yêu. Cô bé Lục Nhu Nhu đáng yêu, vừa xuất hiện đã trở thành “đoàn sủng” trong đám trẻ con. Trẻ em luôn yêu mến một cách đơn giản và chân thành. Nhìn Lục Tịch Ninh vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, chúng cũng chạy lại gọi “cô ơi” một cách thân thiết. Lục Tịch Ninh thoáng ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đáp lại bọn trẻ. “Cảm ơn các cháu đã chơi cùng Nhu Nhu nhé.” “Trời cũng muộn rồi, chúng ta về ăn tối thôi. Nhu Nhu, chào tạm biệt các bạn nào.” Cô bé vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới, sau đó chạy vào lòng mẹ đòi bế. Lục Tịch Ninh bế con gái, một tay dắt Tề Triều, cậu bé nắm lấy tay Tề Tắc. Cả bốn người cùng nhau đi về phía lều. Đúng lúc này, Liễu Tây Tây bỗng mở lời, trên mặt là vẻ thắc mắc và cảnh giác nhìn về phía Lục Tịch Ninh: “Cô Lục, cô định đưa con của A Dã đi đâu?” Giọng điệu nũng nịu, nhưng lại đầy khí thế như một bà chủ của gia đình Tề, khiến cô như thể một kẻ xấu muốn dẫn các bé đi mà không có phép tắc, thu hút ánh nhìn dò xét của xung quanh. Lục Tịch Ninh không đáp lại mà chỉ dẫn các con trở về lều. Liễu Tây Tây cố đuổi theo nhưng đôi giày cao gót nhọn của cô ta lại cắm xuống nền cỏ, khiến cô ta loạng choạng ngã nhào. Vừa lúc đó, Tề Mục Dã kết thúc cuộc gọi và bắt gặp cảnh tượng ấy, anh nhíu mày một chút và ra hiệu cho nhân viên đứng cạnh. Lập tức có người chạy tới đỡ cô ta dậy. Không nhận được sự quan tâm từ Tề Mục Dã, Liễu Tây Tây thất vọng não nề. Cô ta vừa định bày ra vẻ đáng thương như hoa lê trong mưa thì điện thoại của Tề Mục Dã lại đổ chuông. Nhìn thấy hai đứa con trai ngoan ngoãn theo sát Lục Tịch Ninh, anh lại tiếp tục nghe điện thoại. Dự án ở nước ngoài đang gặp chút trục trặc. Nghiêm Đông đã mang đội về công ty để giám sát tiến độ dự án, Tề Mục Dã cần trở lại công ty một chuyến. Kết thúc cuộc gọi, anh đi đến để đón con. Lục Tịch Ninh thấy anh bận rộn thì đoán rằng có chuyện ở công ty. Cô nhìn qua Tề Triều và Tề Tắc, rõ ràng là hai đứa trẻ vẫn chưa chơi đủ. “Tề Tổng, nếu anh bận công việc thì cứ để các bé ở lại chơi thêm một ngày. Ngày mai anh có thể sắp xếp tài xế đến đón chúng.” Tề Mục Dã nhìn về phía các con để hỏi ý kiến, hai cậu bé lập tức thể hiện mong muốn ở lại chơi. Lúc này, nhân viên đã đỡ Liễu Tây Tây ra đến chỗ bằng phẳng, cô ta nhìn Tề Mục Dã bằng ánh mắt mềm yếu, “A Dã, chân em đau quá… Tề Mục Dã nhíu mày, “Để tôi cho người đưa em đến bệnh viện. Liễu Tây Tây đỏ mắt, giọng yếu ớt, “Anh không thể đưa em đi sao? Anh thẳng thắn, “Công ty có việc gấp. Nghe vậy, cô ta lập tức ra vẻ dịu dàng, quan tâm. “Vậy anh cứ lo công việc đi. Tề Triều và Tề Tắc hay là theo em về nhà họ Liễu ở một đêm nhé. Khi nào anh rảnh thì đến đón các bé. Cô ta nhìn Lục Tịch Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nói thêm, “Ba em cũng lâu rồi không gặp anh, luôn mong có dịp mời anh đến nhà dùng bữa. Tề Triều lắc đầu, “Không cần đâu, dì Liễu, con với em trai sẽ ngủ với mẹ. Ngày mai tài xế của gia đình sẽ đến đón tụi con. Bị Tề Triều từ chối thêm lần nữa, Liễu Tây Tây nắm chặt tay, rồi quay nhìn Tề Tắc, tưởng rằng cậu bé sẽ dễ tiếp cận hơn. Nào ngờ, cậu lúc này đang mải mê với món đồ chơi mới mà Minh Uyên vừa tặng, còn cười khiêu khích cô ta. Minh Uyên không khỏi nhận ra điều gì đó… Lục Tịch Ninh nhẹ nhàng trêu chọc, để lại từng lời đâm sâu vào lòng Liễu Tây Tây. “Anh ấy là người đầu tiên của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau trọn vẹn năm năm, cô hiểu không? Tất cả những kỹ năng của anh ấy, đều là tôi dạy cho anh. Cô nghĩ rằng khi ôm cô, anh ấy sẽ nghĩ đến ai? Là cô, hay là… người vợ cũ như tôi?” Từng lời của cô như từng nhát dao đâm vào lòng Liễu Tây Tây. Cô ta nhìn Lục Tịch Ninh, mặt trắng bệch, lòng ngập tràn ganh ghét và tức giận. Chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông mà cô yêu đã từng cùng người phụ nữ trước mặt này trải qua tất cả những gì thân mật nhất, cô đã muốn phát điên. Lục Tịch Ninh vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, giọng nói tràn đầy sự đắc thắng và kiêu ngạo: “Cô thích không? Người đàn ông mà tôi đích thân dạy dỗ.” Bên kia điện thoại, trong phòng họp của tập đoàn Thời An, không gian bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ. Mọi người trong phòng họp lặng im, nghe hết những lời vừa được truyền qua điện thoại của Tề Mục Dã mà không dám thốt lên một tiếng nào. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông ngồi ở trung tâm – Tề Mục Dã. Anh giữ im lặng, gương mặt cứng đờ, biểu cảm không một chút thay đổi, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại dường như hơi run. Tề Mục Dã lặng lẽ đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Những lời nói ấy của Lục Tịch Ninh không chỉ là một sự khiêu khích, mà còn như chạm đến điều gì đó sâu kín nhất trong trái tim anh.