Khóe mắt Chu Giai Vọng hơi cay, nhìn Lục Tịch Ninh với ánh mắt đầy thương xót, áy náy và hối hận. Anh từng bước chắc chắn tiến về phía cô. Cảm nhận được trạng thái bất thường của anh, Lục Tịch Ninh thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô vừa dứt lời, Chu Giai Vọng đã kéo cô vào lòng, hương nước hoa trà nhè nhẹ của anh xông vào mũi cô. Lục Tịch Ninh mở to mắt, ngây người nhìn ánh đèn phía trên, toàn thân cứng đờ. Cảnh tượng này lại đúng lúc bị Tề Mục Dã tìm đến và bắt gặp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương