Nghe thấy động tĩnh xe của Lục Tịch Ninh dừng lại, người đàn ông từ từ quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người rất lâu.

Vẫn là gương mặt thanh tú, điển trai như trong ký ức, đôi mắt sâu thẳm như biển xanh, sống mũi cao, cùng nụ cười dịu dàng trên đôi môi mỏng.

Anh nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Ninh Ninh…

Anh đứng thẳng người, chuẩn bị bước tới, nhưng Lục Tịch Ninh không chút biểu cảm đạp ga.