“Tôi có một thông báo quan trọng. Tài Vực của chúng ta đã được tập đoàn Vạn Giới thu mua! Vì vậy, từ hôm nay, Tài Vực chính thức trở thành một phần của tập đoàn Vạn Giới. Hãy cùng chào đón sếp mới của chúng ta - Tổng giám đốc Ninh!” Yến Tư Đình nhún vai, cười nhẹ: “Nào, Tổng giám đốc Ninh, hãy nói vài lời với nhân viên mới của anh đi.” Ninh Hạo Thiên hơi bất lực, lặng lẽ liếc nhìn Yến Tư Đình, người mới thực sự là ông chủ, rồi cất giọng bình thản: “Tôi là Ninh Hạo Thiên, giám đốc điều hành của Vạn Giới. Tôi sẽ làm việc cùng mọi người tại Tài Vực trong một năm. Sau đó, tổng bộ sẽ cử một giám đốc mới đến thay thế. Mong được mọi người giúp đỡ và chúng ta sẽ cùng cố gắng.” Trong phòng họp, Quý Vãn Anh khẽ nhướn mày. Vậy là vị tổng giám đốc Ninh này chỉ đảm nhiệm một năm, sau đó sẽ có người khác thay thế? Xem ra, một năm đầu tiên là để đặt nền tảng cơ bản cho Tài Vực dưới sự quản lý mới. Cô đã có một khái niệm sơ bộ về định hướng của tổng bộ. Yến Tư Đình nhìn mọi người đồng loạt đứng dậy, cung kính gọi “Tổng giám đốc Ninh”, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Cô cười, tự nhủ rằng mình đã che giấu thân phận thật rất thành công. “Được rồi, mọi người ngồi đi. Tổng giám đốc Ninh không thích những lễ nghi hình thức này.” Ninh Hạo Thiên nhìn Yến Tư Đình, người có vẻ quá hoạt bát, chỉ biết cười bất lực: “Được, mọi người ngồi đi. Tôi là người khá dễ tính, không có những thói xấu như các lãnh đạo trước đây. Tôi hy vọng có thể làm việc hòa hợp với mọi người. Nhưng tôi cũng muốn nói rõ rằng, tôi làm việc dựa trên nguyên tắc công tâm, chỉ xét đến đúng sai, không nhắm vào bất kỳ ai. Đây là phong cách làm việc của tôi, mong mọi người thông cảm.” “Được rồi, tôi nghe nói gần đây công ty đã tuyển một số thực tập sinh mới. Các thực tập sinh ở lại, những người khác có thể rời đi.” Tất cả, bao gồm cả Quý Vãn Anh, đều nhìn nhau đầy thắc mắc. Có ý gì đây? Chỉ giữ lại thực tập sinh thôi sao? Vị lãnh đạo mới này xem trọng thực tập sinh đến thế sao? Ninh Hạo Thiên không tự nhiên khẽ ho một tiếng, giải thích: “Tôi mong rằng Tài Vực có thể đồng bộ với tổng bộ, nơi rất coi trọng việc đào tạo nhân sự mới. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã nghe tổng biên tập Vương đánh giá cao về các thực tập sinh, nên muốn giữ lại để gặp mặt và làm quen. Sau này, việc đánh giá thực tập sinh sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, còn tổng biên tập Vương sẽ hỗ trợ.” “...” Thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Những thực tập sinh khác tràn đầy phấn khởi, Quý Vãn Anh cũng không ngoại lệ. Cấp lãnh đạo càng cao trực tiếp đánh giá thì cơ hội dành cho họ càng nhiều. Quý Vãn Anh rất hài lòng với phương án của lãnh đạo tổng bộ, không giống như các thực tập sinh khác lo lắng hay sợ hãi. Ninh Hạo Thiên yên lặng ngồi ở vị trí chủ trì: “Được rồi, mọi người đừng căng thẳng. Bắt đầu từ phía này, hãy tự giới thiệu ngắn gọn để tôi làm quen với các bạn.” Ngón tay anh chỉ vào vị trí đầu tiên, đúng chỗ của Tăng San. Cô nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng bắt đầu tự giới thiệu: “Chào Tổng giám đốc Ninh, tôi là Tăng San. Tôi đã làm việc tại Tài Vực được ba tháng, trong đó, hơn 90% các kỳ đánh giá hàng tuần tôi đều đạt thành tích cao nhất. Tôi rất tự tin mình sẽ giành được suất chuyển chính thức. Mong được anh giúp đỡ.” Ninh Hạo Thiên nhướn mày nhẹ, đáp lời: “Ừm, không tệ, rất tự tin.” Anh lật qua tài liệu trong tay, giọng điệu bình thản: “Nhưng hình như thành tích của cô trong vài lần đánh giá gần đây có giảm sút. Xem ra 10% còn lại xảy ra trong tháng vừa rồi. Hy vọng cô tiếp tục cố gắng.” Tăng San: “...” Vị tổng giám đốc Ninh này thoạt nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng hóa ra lại là người thích đâm dao lạnh một cách thâm thúy. Lời này nghe thế nào cũng thấy nhói lòng! Vài người tiếp tục tự giới thiệu, cuối cùng đến lượt Quý Vãn Anh. Cô mỉm cười nhẹ: “Chào Tổng giám đốc Ninh, tôi là Quý Vãn Anh. Tôi mới làm việc tại Tài Vực được một tháng, trong thời gian tới tôi sẽ cố gắng để được chuyển chính thức.” Đôi mắt Ninh Hạo Thiên lóe lên một chút, rất khó nhận ra. Bên cạnh, Yến Tư Đình từ đầu vẫn chưa lên tiếng, nghe thấy tên cô liền nhếch môi: “Quý Vãn Anh, tôi nghe nói trước khi Tài Vực được thu mua, cô từng nộp đơn xin nghỉ việc. Tôi muốn hỏi lý do nào khiến cô quyết định quay lại?” Lời vừa dứt, trong lòng những người khác có người thầm cười, có người lại đổ mồ hôi thay Quý Vãn Anh. Quý Vãn Anh cũng không ngờ người phụ nữ có vẻ giống trợ lý của tổng giám đốc Ninh lại đưa ra câu hỏi sắc bén và như nhắm vào cô như vậy. Quý Vãn Anh khẽ cười: “Vì tôi và giám đốc Lâm có một số quan điểm không giống nhau nên chỉ đành chọn cách nghỉ việc. Tuy nhiên, sau đó tổng biên tập Vương mời tôi quay lại và nói rằng Tài Vực đã được thu mua bởi tập đoàn Vạn Giới nổi tiếng ở Đế Đô. Tôi quay lại vì tin tưởng vào danh tiếng của Vạn Giới trong ngành.” “Ồ?” Yến Tư Đình khẽ cười: “Có vẻ cô thực tập sinh này có chính kiến riêng. Hy vọng Tài Vực dưới sự quản lý mới sẽ phù hợp với quan điểm của cô.” Ban đầu, khi đến đây, Yến Tư Đình nghĩ rằng Quý Vãn Anh chỉ là một “con ông cháu cha” không có thực lực. Nhưng khi nghe nói thành tích của cô trong kỳ đánh giá trước luôn dẫn đầu trong nhóm thực tập sinh mới, cô thay đổi suy nghĩ. Có thể có quan hệ, cũng có thể có chút may mắn, nhưng không thể thiếu năng lực chuyên môn thật sự. Yến Tư Đình thu lại thái độ có phần coi nhẹ trước đó: “Chào mừng mọi người đã gia nhập gia đình Tài Vực. Hãy cùng cố gắng nhé.” Không hiểu sao, Quý Vãn Anh cảm thấy người trợ lý đi bên cạnh tổng giám đốc Ninh này lại mang một khí chất lãnh đạo bẩm sinh, thậm chí còn giống ông chủ hơn cả tổng giám đốc Ninh. Hơn nữa, Ninh Hạo Thiên dường như không hề khó chịu khi bị “giành lời” như vậy. Điều này cho thấy, người trợ lý này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Quý Vãn Anh lặng lẽ quan sát, sau đó cùng mọi người rời khỏi phòng họp. --- Yến Tư Đình ngồi trên bàn, khẽ gõ ngón tay, rồi hỏi: “Anh thấy thế nào?” Ninh Hạo Thiên hơi nâng cằm: “Ý cô là cô gái vừa nãy, Quý Vãn Anh?” “Đúng!” Trước khi đến đây, Yến Tư Đình đã nói với Ninh Hạo Thiên: “Người mà ông cụ chỉ định quan tâm, không lẽ muốn làm cháu dâu của ông tôi?” Ninh Hạo Thiên: “...” “Tổng giám đốc Yến, chắc không đến mức đó.” “Hừ, tôi sẽ ở lại xem thử. Rốt cuộc là thông qua ai mà cô ta kết nối được với ông nội.” Yến Tư Đình thực sự quá tò mò, nên bỏ lại công việc ở tổng bộ để đích thân bay đến Giang Thành, định bụng ở lại vài tháng để “chơi” cho rõ ràng. Dù sao, chú ba (Yến Bắc Thần) cũng ở Giang Thành, cô dự định sẽ đến thăm chú ấy một chuyến. Mặc dù chú ba và cha không hòa thuận, nhưng việc có gặp mặt hay không là chuyện của chú ba. Nếu cô không đi, đó lại là lỗi của cô. --- Khi về nhà, Quý Vãn Anh nhìn thấy người đàn ông trong bếp đang đeo tạp dề, cô hơi ngẩn người. “Tôi về rồi.” Yến Bắc Thần hơi nghiêng đầu: “Đợi thêm 15 phút nữa, 15 phút sau ăn cơm.” “Được, cảm ơn anh.” Đặt túi xuống, nhìn bóng lưng bận rộn của anh ở quầy bếp, cô bỗng cảm thấy có chút lạ lẫm trong lòng. Tình cảnh hiện tại của họ, dường như quá mức thân mật. Nếu nói ra rằng họ kết hôn theo thỏa thuận, chắc chẳng ai tin. Cả hai trông giống như một cặp vợ chồng bình thường: người chồng dịu dàng nấu cơm chờ vợ đi làm về để ăn một bữa cơm nóng hổi. Nghĩ đến đây, Quý Vãn Anh không khỏi rùng mình một cái. Cô lắc đầu, tự nhủ thầm: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tỉnh táo lại! Anh ta là Yến Bắc Thần, không phải một ông chồng nhỏ dịu dàng biết nấu cơm đâu!” Yến Bắc Thần bưng đồ ăn lên bàn, thấy cô còn ngẩn người, anh cúi xuống gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng điệu dịu dàng: “Đi rửa tay rồi ăn cơm.” Quý Vãn Anh mặt đỏ bừng: “À, à, tôi đi rửa tay ngay.” Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn vội vàng chạy đi, Yến Bắc Thần khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều: “Đáng yêu thật.” --- Trên bàn ăn, Quý Vãn Anh kinh ngạc vô cùng. “Yến Bắc Thần, sao anh nấu ăn giỏi vậy?” Cô nhận ra những món trên bàn hầu như đều là món cô thích, đến mức cô nghi ngờ rằng nếu nhà Yến Bắc Thần phá sản, anh hoàn toàn có thể đổi nghề làm đầu bếp. Yến Bắc Thần gắp phần cá đã lọc sạch xương đẩy qua trước mặt cô: “Hồi học đại học ở nước ngoài, đồ ăn bên đó khó nuốt quá nên tôi tự học nấu ăn.” “Hơn nữa, tôi thấy nấu ăn cũng khá dễ. Sau khi về nước, tôi vẫn thỉnh thoảng nấu để giữ tay nghề. May mắn là tay nghề chưa bị mai một.” Quý Vãn Anh gắp một miếng cá anh đã lọc xương, mắt sáng rực: “Ngon quá! Anh giỏi thật đấy. Có cái gì mà anh không biết làm không?” Một người vừa kiếm tiền giỏi lại vừa nấu ăn ngon, đúng là mẫu đàn ông hoàn hảo, vậy mà lại bị cô “lừa” cưới mất rồi? Đối mặt với lời khen ngợi của người trong lòng, Yến Bắc Thần rất hưởng thụ. anh ngả người dựa vào ghế, nở nụ cười lười biếng nhưng không kém phần quyến rũ: “Có chứ, tôi không giỏi lắm trong việc theo đuổi người khác. em biết không? Chỉ cho tôi đi.” “Khụ khụ khụ—” Quý Vãn Anh bị sặc, ho dữ dội, mặt đỏ bừng lên. Không rõ là vì lời của Yến Bắc Thần hay do cô thực sự bị sặc nữa. Yến Bắc Thần nhíu mày, một tay đưa nước, một tay vỗ nhẹ lưng cô: “Cẩn thận chút, ăn cá thì chậm lại. Có bị xương mắc không?” Cô sững sờ, như thấy lại hình bóng của cha mình ngày trước. Khi nhỏ, vì ăn cá hay bị mắc xương, cha cô thường cẩn thận lọc xương hết mức có thể để cô ăn an toàn. Tai cô khẽ nóng lên, lần này cô rõ ràng nhận ra không phải vì bị sặc mà vì sự quan tâm của anh. Cô hơi dịch người ra xa, kéo khoảng cách với anh, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi không biết cách theo đuổi người khác.” Người duy nhất cô từng theo đuổi thì vừa mới ly hôn, kinh nghiệm theo đuổi của cô chỉ có thể gọi là thất bại. “Anh có người muốn theo đuổi rồi à?” Yến Bắc Thần ngồi thẳng lại, mím môi: “Không, tôi chỉ nói đùa thôi.” “Yên tâm đi, Yến phu nhân. Nếu tôi có người muốn theo đuổi, tôi nhất định sẽ báo cho em biết đầu tiên.” Quý Vãn Anh: “...”