Mấy ngày nay, Quý Vãn Anh không rảnh rỗi. Cô cùng Yến Bắc Thần sắp xếp cho căn nhà mới. Căn hộ cao cấp mà cô mua đã được trang trí sẵn, chỉ cần bổ sung một số đồ dùng hàng ngày là có thể ở được. Cô vốn nghĩ Yến Bắc Thần bận rộn như vậy chắc không có thời gian đi mua sắm những món đồ lặt vặt, nhưng không ngờ anh lại đích thân tham gia, thậm chí còn đưa ra ý kiến cho từng món đồ, sự nhiệt tình của anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Tự tay sắp xếp một căn nhà trống trải thành một không gian ấm cúng, cô bỗng thấy nơi này có cảm giác giống một “ngôi nhà” thật sự. Vừa dọn dẹp xong, cô nhận được điện thoại của Ngô Duệ. Thành thật mà nói, người cô cảm thấy có lỗi nhất trong thời gian qua chính là anh ta. Dù cô chán ghét Tài Vực đến đâu, cũng không thể không nhận cuộc gọi của anh. “Alo, anh Duệ.” “Vãn Anh, em đang ở đâu? Có tiện đến công ty một chuyến không?” Quý Vãn Anh hơi mím môi: “Anh Duệ, hôm đó em đã nói rất nghiêm túc rằng em nghỉ việc rồi, chắc sẽ không quay lại nữa đâu.” “Tài Vực bị thu mua rồi, giám đốc Lâm không còn ở đây nữa. Người phụ trách chi nhánh Giang Thành sau này là lãnh đạo mới. Em không muốn quay lại xem sao?” “Thu mua?” Quý Vãn Anh ngạc nhiên, trước đây cô chưa từng nghe thấy chút tin tức nào về việc này. Ngô Duệ sợ cô không tin, vội giải thích: “Tài Vực luôn trong tình trạng thiếu vốn, nên giám đốc Lâm mới có thái độ thúc ép như vậy. Lần này, công ty được thu mua bởi tập đoàn Vạn Giới ở Đế Đô. Em yên tâm, những chuyện trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Vãn Anh, em thật sự không muốn quay lại sao? Em nỡ lòng để công sức dạy dỗ của em trong một tháng vừa qua trở thành công cốc à?” “Nhưng, lãnh đạo mới sẽ không phiền lòng khi em đã nghỉ rồi lại quay về chứ?” “Không đâu.” Ngô Duệ nhàn nhạt đáp. “Vương Tuyết Doanh được thăng chức lên làm tổng biên tập, cô ấy đích danh muốn em quay lại. Mặc dù chuyện trước đây em cũng biết rồi, nhưng tôi đã làm việc cùng cô ấy vài năm, cô ấy có đủ năng lực để ngồi vào vị trí này.” Chỉ là không nghĩ mọi việc lại đến nhanh như vậy. Đối diện với Ngô Duệ, người đã không tệ bạc với mình, cũng xem như sư phụ của cô, Quý Vãn Anh không tiện từ chối thêm: “Được rồi, em sẽ quay lại. Nhưng anh Duệ, anh biết giới hạn của em ở đâu.” --- “Ông ơi, người tên Quý Vãn Anh này là ai vậy? Vì sao ông nhất quyết bắt con phải thu mua một tạp chí nhỏ xíu thế này?” Yến Tư Đình, con gái thứ hai của Yến Thời Huyên, cũng là chị gái của Yến Tinh Quân và đồng thời là bà chủ của tập đoàn Vạn Giới, tò mò hỏi. Yến Hoa khẽ hừ một tiếng. Còn ai vào đây nữa, chẳng phải là đứa con trai không chịu an phận của ông sao. Nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay của Yến Bắc Thần, ông lại thấy bực mình. “Ba, ba bảo Tư Đình thu mua Tài Vực đi. Có người dám bắt nạt con dâu của ba.” “Yến Bắc Thần, sao con không tự đi nói với cháu mình!” “Ba, ba cũng biết con và anh cả không đội trời chung mà. Tư Đình cũng không thích con lắm. Nhưng con không thể tự mình làm chuyện này được, nhỡ đâu sau này Vãn Anh biết được lại giận thì sao? Lần trước con bảo giới thiệu cô ấy đến đài truyền hình làm việc, cô ấy từ chối rồi. Ba, con dâu này là do chính ba chọn đấy, chẳng lẽ một câu nói ba cũng không giúp được?” Yến Hoa bị anh làm cho tức đến nghẹn lời. Ý của ông là như vậy sao? Ông chỉ tức cái thằng nhóc hỗn xược này suốt ngày đem chuyện mình với anh trai không đội trời chung ra nói! Cùng cha khác mẹ thì cũng là anh em ruột thịt đấy chứ! Rồi Yến Hoa hỏi Yến Bắc Thần dự định bao giờ tổ chức đám cưới. Thằng nhóc đó lại đáp không vội. Thật là tức chết ông! Một đứa cũng chẳng chịu làm ông bớt lo. Xem ra ông phải đích thân đến Giang Thành thêm lần nữa. Kết hôn chỉ mới là làm lễ nhận giấy chứng nhận, tổ chức hôn lễ mới thực sự gọi là cưới chứ! --- “Ông ơi?” Yến Tư Đình chớp mắt, thắc mắc. Yến Hoa khẽ hắng giọng: “Tư Đình, là thế này. Có một đứa con của bạn cũ của ông, gần đây gia đình cậu ấy gặp chút biến cố. Nhưng đứa trẻ này rất có năng lực, chỉ là trước đây bị cái giám đốc vô lương tâm kia dùng quyền lực chèn ép. Cháu nói xem, ông là chú, chẳng lẽ có thể để cậu ấy bị bắt nạt mà không làm gì sao? Nhưng thôi, đừng để ý nhiều. Đứa trẻ này tính cách rất mạnh mẽ, sau này cháu cứ đối xử bình thường như với các nhân viên khác. Chỉ có điều, nhớ kỹ một điều, không được để cậu ấy bị bắt nạt nữa!” Khóe môi Yến Tư Đình nhếch lên: “Biết rồi ạ.” Một chi nhánh nhỏ thế này, cô không có lý do gì để bận tâm quá nhiều. Nhưng Yến Tư Đình vẫn dặn dò nhân viên ở Giang Thành chú ý tình hình. --- Sau khi giám đốc Lâm rời đi, không ít nhân sự cấp quản lý đi theo. Tài Vực được thay máu hoàn toàn. Người không phù hợp nhất với sự thay đổi này chắc chắn là Tăng San, vì cô ta vốn nhờ vào quan hệ với giám đốc Lâm mới vào được công ty. Chỗ dựa mất rồi, cơ hội thực tập để được nhận chính thức liệu có còn thuộc về cô ta? Khi Tăng San nhìn thấy Quý Vãn Anh quay trở lại công ty, cô ta lạnh lùng mỉa mai: “Quý Vãn Anh, không phải cô đã nghỉ việc rồi sao? Sao giờ lại quay về đây thế này?” “À, vì tổng biên tập Vương mời tôi quay lại, nên tôi về thôi. Tăng San, nếu cô có ý kiến gì, cứ việc đến hỏi tổng biên tập Vương xem sao nhé?” Tăng San đỏ bừng mặt: “Cô...!” Cái miệng lưỡi sắc bén của Quý Vãn Anh vẫn không đổi. Dường như nghĩ ra điều gì, Tăng San khẽ cười khinh miệt: “Nhưng cô quay lại cũng là bình thường thôi. Dù sao cô cũng đã ly hôn rồi mà. Vãn Anh này, cô vẫn không hiểu đàn ông đâu. Tổng giám đốc Tống là kiểu người có chút ong bướm bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường. Đàn ông có bản lĩnh thì mới có phụ nữ nhào tới. Cô ấy mà, chịu nhịn một chút thì cũng qua thôi. Cô nói xem, nếu cô vẫn là bà Tống, thì cần gì phải giống như chúng tôi, đi làm công kiếm sống thế này chứ?” Quý Vãn Anh khẽ cười nhạt: “Chúng ta đúng là không giống nhau. Tôi quay lại là vì tôi thích công việc này, còn cô vì điều gì thì tôi không biết. Nhưng này, Tăng San, cô đúng là hình mẫu lý tưởng của các ông chồng lăng nhăng đấy. Sau này, tôi chúc cô cũng tìm được một người đàn ông như thế nhé. Đến lúc đó, nhớ giữ lấy những lời hôm nay mình nói đấy.” “Quý! Vãn! Anh! Cô đang nguyền rủa tôi sao?” Quý Vãn Anh nhún vai: “Không dám, tôi chỉ đang chúc cô đạt được điều mình mong muốn thôi.” Nhìn hai người vừa gặp đã muốn cãi nhau, có người đứng ra can: “Thôi nào, đừng nói nữa. Nghe nói sếp lớn sắp lên đấy.”