Quý Vãn Anh mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô ôm chặt một người đàn ông, toàn thân run rẩy dữ dội. Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, hơi thở đó khiến cô ngột ngạt. Nhưng người đàn ông không buông cô ra. Âm thanh trầm thấp không ngừng vang bên tai, bàn tay nóng rực giữ chặt lấy eo cô, như muốn tiến gần hơn nữa. Trong lòng cô bỗng chốc hoảng hốt, Quý Vãn Anh giật mình mở mắt, đối diện ngay với khuôn mặt nửa như cười, nửa như không của Yến Bắc Thần. Cô nhận ra tay mình đang đặt trên eo bụng anh, nơi nhiệt độ cơ thể anh khiến cô bừng tỉnh. Vội vàng rụt tay về, cô bối rối lắp bắp: “Anh... sao anh vẫn còn ở đây!” Cô quay mặt đi, hai má đỏ bừng. Mơ một giấc mơ không thể tả nổi đã đủ xấu hổ, thế mà lại còn trong tư thế này. Yến Bắc Thần chống khuỷu tay lên giường, khóe môi nhếch lên với nụ cười đầy ẩn ý: “Sao thế? Chiếm tiện nghi xong định phủi sạch sao?” Mặt Quý Vãn Anh đỏ bừng, cô cố gắng cứng cổ chối: “Tôi không có, chỉ là tôi ngủ không đúng tư thế thôi.” “Yến phu nhân, em có biết tối qua em ồn ào thế nào không? Tôi chưa từng thấy ai ngủ mà không ngoan như em.” Cô xấu hổ đến mức nước mắt như muốn trào ra, luống cuống thanh minh: “Tôi thật sự không có.” Trước giờ cô vẫn ngủ một mình, chưa từng nhận ra bản thân ngủ không yên. Nếu không phải do anh nằm cạnh, lại còn những hành động và lời nói kỳ lạ trước đó, thì cô đã không mơ như vậy. Yến Bắc Thần nhìn đôi tai nhỏ ửng đỏ của cô, ánh mắt tràn đầy yêu chiều. anh khẽ nói: “Được rồi, được rồi, không có.” “Nhưng mà, Yến phu nhân, tôi đã nói rồi, nếu em muốn chiếm tiện nghi, tôi không phiền đâu.” Phiền cái đầu anh chứ! --- Đến tận khi rời khỏi nhà, Quý Vãn Anh vẫn không thèm dành cho Yến Bắc Thần một ánh mắt tử tế. Vừa bước vào công ty, cô ngạc nhiên thấy giám đốc Lâm hiếm khi xuất hiện đã có mặt trong văn phòng của cô. “Giám đốc Lâm, ông tìm tôi có việc gì không ạ?” Ngẩng đầu lên, Quý Vãn Anh nhìn thấy người đàn ông quay lưng về phía mình khẽ nghiêng mặt. Đôi mắt hạnh nhân quen thuộc đó, chính là Tống Dư Hành. “Em đến rồi, lại đây ngồi đi.” Giám đốc Lâm cười niềm nở: “Cô Quý à, hóa ra cô quen biết với tổng giám đốc Tống, giấu chúng tôi kỹ thật đấy. Nếu biết cô và tổng giám đốc Tống có mối quan hệ như vậy, lần trước lẽ ra nên để cô trực tiếp phỏng vấn anh ấy rồi.” Trong ánh mắt của Quý Vãn Anh thoáng qua một tầng băng giá: “Giám đốc Lâm, tôi không hiểu ông đang nói gì.” Giám đốc Lâm sững người, không ngờ phản ứng của cô lại như vậy. Tống Dư Hành đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Lâm, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.” “Được, được! Hai người cứ nói chuyện. Tôi tranh thủ xuống dưới mua ly cà phê.” Giám đốc Lâm thức thời, nhanh chóng rời khỏi phòng. Không gian lập tức trở nên ngột ngạt. Tống Dư Hành kéo ghế, giọng nhẹ nhàng: “Vợ à, em đừng giận. Anh chỉ muốn gặp em thôi. Em không nghe điện thoại của anh, nên anh mới nghĩ ra cách này.” “Anh đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?” Quý Vãn Anh lạnh lùng hỏi. Khóe môi Tống Dư Hành khẽ cụp xuống: “Chưa. Nhưng điều đó không quan trọng. Vợ à, nếu trước đây anh đã làm sai điều gì, anh sẽ sửa. Em đừng lạnh nhạt với anh như vậy, anh thực sự rất đau lòng.” “Đau lòng sao?” Cô cười lạnh. “Anh đau lòng được bao lâu? Có dài bằng 1096 ngày không?” “Tống Dư Hành, tôi không quan tâm anh thực sự mất trí nhớ hay chỉ giả vờ. Nhưng anh cũng đã thấy rồi, bây giờ chồng tôi không phải là anh. Chúng ta đã ly hôn, và đó là sự thật mà anh không thể phủ nhận.” “Vậy nên, chia tay rồi thì hãy rõ ràng một chút. Tôi đã lấy lại những gì thuộc về mình, còn người mà anh đợi mấy năm trời cũng đã quay về bên anh. Chúng ta hãy buông tha cho nhau đi. Đừng giả vờ sâu nặng với tôi nữa, anh mất trí nhớ chứ không phải ngu ngốc. Dù anh thực sự chỉ còn nhớ đến tôi, chẳng lẽ anh có thể tự sửa ký ức của mình sao?” “Anh chưa từng đối xử tốt với tôi, cũng chẳng bao giờ yêu tôi. Vì vậy, tôi cũng không định yêu anh nữa.” “Không phải vậy đâu, vợ à, anh là của em. Sao anh có thể không yêu em được...” Tống Dư Hành cuống quýt giải thích. Quý Vãn Anh thẳng thừng ngắt lời: “Đủ rồi! Đừng gọi tôi là vợ nữa. Trước khi ly hôn anh không yêu tôi, sau khi ly hôn anh còn yêu cái quái gì chứ!” “Anh có biết một người chồng cũ đủ tiêu chuẩn phải như thế nào không?” Tống Dư Hành lắc đầu. anh không muốn biết, cũng không muốn làm chồng cũ. Khoảnh khắc anh lục tung cả căn nhà mà không tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn của mình và Vãn Anh, sự phòng thủ của anh đã sụp đổ. Quý Vãn Anh lạnh lùng nói: “Một người chồng cũ đủ tiêu chuẩn nên như đã chết, cách xa cuộc sống của tôi bao nhiêu có thể thì càng tốt bấy nhiêu.” Từng lời nói, lạnh lẽo như dao nhọn, đâm thẳng vào tim Tống Dư Hành. Rõ ràng trong ký ức của anh, cô không nên đối xử với anh như vậy. Cô là của anh, sao lại không yêu anh nữa? anh cảm thấy trống rỗng, như thể vừa mất đi thứ quan trọng nhất trong đời. Khi Quý Vãn Anh bước ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, liền thấy gương mặt tươi cười của Vương Tuyết Doanh. Ánh mắt của cô ta như muốn nói: “Hóa ra thật sự là cô.” Nhưng Quý Vãn Anh chẳng buồn để tâm đến kẻ giả tạo và nhiều mưu mô như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Không có việc gì thì tôi về làm việc đây.” Vương Tuyết Doanh khẽ cười, nếu là cô ta, cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Chồng cũ thì sao chứ, chồng cũ vẫn có thể là bàn đạp tốt để leo lên vị trí cao hơn. Khi Quý Vãn Anh quay lại chỗ ngồi, cả phòng làm việc như không thể ngồi yên được nữa. Đầu tiên là Tăng San xông lên, giọng đầy tò mò: “Quý Vãn Anh, vừa rồi giám đốc Lâm gọi cô lên văn phòng làm gì vậy?” Ai cũng biết Tống Dư Hành, tổng giám đốc trẻ của Vị Tân, vừa tới đây. Nếu là phỏng vấn hay chuyên đề gì đó, làm sao có thể giao cho một thực tập sinh như cô! Tâm trạng của Quý Vãn Anh không tốt, giọng nói mất đi vẻ kiên nhẫn: “Liên quan gì đến cô?” “Sao lại không liên quan? Tôi chỉ sợ có người vì muốn thăng tiến mà không từ thủ đoạn nào. Có phải giám đốc Lâm thực sự giao chuyên đề phỏng vấn tổng giám đốc Tống cho cô không?” Quý Vãn Anh lườm một cái: “Cô tưởng tượng giỏi như vậy, đổi nghề làm biên kịch đi.” “Cô...!” Tăng San nghẹn lời vì tức. “Tôi thấy cô đúng là chột dạ! Mấy tuần nay chuyên đề nào cô cũng đứng đầu, chắc chắn có khuất tất!” Quý Vãn Anh đứng lên, khoanh tay trước ngực: “Mỗi bài báo của tôi đều do tôi tự tay viết, được biên tập và duyệt qua đầy đủ. Thay vì ở đây nghi ngờ người khác, chi bằng cô tự suy nghĩ cho kỹ về chủ đề của mình. Người có suy nghĩ bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng thấy bẩn. Kẻ ngu ngốc bất tài chỉ biết tìm cớ để che giấu sự kém cỏi của bản thân.” Trong khu vực thực tập, bầu không khí căng như dây đàn. Đúng lúc đó, Vương Tuyết Doanh bước tới, cười hỏi: “Nói gì mà sôi nổi thế?” Tăng San tức tối quay sang: “Chị Tuyết Doanh, em muốn báo cáo! Em nghi ngờ Quý Vãn Anh đã dùng thủ đoạn không chính đáng để giành quyền phỏng vấn.” Vương Tuyết Doanh cười nhạt: “Ồ? Quyền phỏng vấn của ai vậy?” “Chính là của tổng giám đốc trẻ của Vị Tân!” “Đồ ngu,“ Vương Tuyết Doanh thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười: “Nhưng Vãn Anh là người được tổng giám đốc Tống chỉ định đấy. Tổng giám đốc muốn vợ mình phỏng vấn, tôi nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ.” Mọi người đều sững sờ: “Vợ?” “Chị Tuyết Doanh, chị nói Quý Vãn Anh là vợ của tổng giám đốc Tống?” “Không thể nào!” Tăng San quả quyết: “Hôm đó chồng Quý Vãn Anh đến đón cô ấy, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Rõ ràng không phải tổng giám đốc Tống.” Quý Vãn Anh chẳng buồn tham gia màn kịch này nữa, cô lạnh nhạt nói: “Tôi đính chính lại, là chồng cũ. Chồng hiện tại của tôi đúng là không phải anh ta.” “?” Tống Dư Hành đứng từ xa nhìn cảnh cô bị vây quanh, nghe thấy lời nói lạnh lùng, sắc bén kia. anh siết chặt nắm tay, khuôn mặt tối sầm lại. Người đàn ông lạnh lùng hôm đó cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn quá nhanh, khiến anh không kịp nhìn rõ tên người đó là gì. anh nhất định phải tra ra, rốt cuộc là ai đã cướp mất vợ anh!