Quý Vãn Anh thấy em trai và Yến Bắc Thần đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, trong lòng có chút lo lắng. Cô biết em trai không có thiện cảm với Yến Bắc Thần, nên lấy cớ đi nhà vệ sinh để ra xem tình hình. Chưa kịp đến nơi, cô đã đụng mặt với mẹ chồng cũ - Đới Nguyệt Dung. “Quý Vãn Anh? Sao cô lại ở đây? Giọng nói sắc nhọn của bà ta khiến người nghe khó chịu. Quý Vãn Anh khẽ nhíu mày, bình tĩnh đáp lại: “Tại sao tôi không thể ở đây? “Hừ, cô đã ly hôn với Dư Hành nhà tôi rồi, lấy đâu ra tiền mà đến Đế Hào tiêu xài chứ? Vừa dứt lời, Đới Nguyệt Dung đã thấy hối hận, lập tức nhớ đến khoản tiền lớn mà Quý Vãn Anh đã được chia sau ly hôn, ánh mắt bà ta trở nên hung ác. “Cô nên biết điều mà trả lại tiền của con trai tôi đi, đừng có ngày ngày nghĩ đến việc hốt của nữa! Quý Vãn Anh bật cười vì tức, giọng điệu châm chọc: “Tôi là người hốt của? Vậy nhà họ Tống của bà là gì? Một đám trọc phú háo sắc à? Gương mặt Đới Nguyệt Dung đỏ bừng vì tức giận. Điều bà ta ghét nhất là người khác nói nhà họ Tống là trọc phú, nhưng càng sợ điều gì thì người khác càng thích châm chọc vào đó. Bà ta lập tức lộ ra dáng vẻ một bà mẹ chồng ác nghiệt, hoàn toàn không còn chút hình tượng phu nhân quý tộc nào, vừa chống nạnh vừa chỉ thẳng vào mặt Quý Vãn Anh mà mắng: “Quý Vãn Anh, nhà cô phá sản nên ghen tị với nhà họ Tống của tôi phải không? Cô nên nhớ, số tiền cô cầm bây giờ cũng là của con trai tôi! Đồ vô ơn bội bạc, tôi đúng là mù quáng mới chọn cô làm con dâu. May mà con trai tôi đã ly hôn với cô, nếu không thì cái đồ ma cà rồng như cô cũng hút cạn nhà họ Tống tôi rồi! “Hút cạn? Quý Vãn Anh cười khẩy, đầy vẻ mỉa mai. “Vậy thì xem ra gia sản nhà bà cũng mỏng manh thật, chỉ ngần ấy tiền đã gọi là bị hút cạn rồi. Đới Nguyệt Dung tức tối, lập tức giơ tay lên định tát Quý Vãn Anh. Nhưng một cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay bà ta, siết chặt khiến bà ta đau đến nhe răng trợn mắt. “Đau, đau, đau! Ánh mắt lạnh lẽo của Yến Bắc Thần nhìn chằm chằm bà ta, không chút cảm xúc: “Đau sao? Lúc muốn đánh người thì sao không nghĩ đến người khác cũng sẽ đau? Quý Khiêu ngay lập tức kéo chị gái mình sang một bên, ánh mắt đầy lo lắng: “Chị, chị không sao chứ? Quý Vãn Anh lắc đầu, sau đó em trai cô trừng mắt nhìn Đới Nguyệt Dung, lạnh lùng nói: “Bà Tống, bà ăn mặc lộng lẫy thế này, nhưng sao lại cư xử như một mụ đàn bà chợ búa, thiếu phẩm chất như vậy. Đới Nguyệt Dung ôm lấy cổ tay vừa bị siết đau, khuôn mặt dữ tợn: “Là cậu à, cái đồ ma cà rồng nhỏ! Nhà tôi nuôi cậu ba năm, giờ cậu dùng thái độ này để nói chuyện với tôi sao? Điều Quý Khiêu không muốn nhớ nhất chính là ba năm đầy ấm ức khi chị gái phải chịu thiệt thòi mà không dám nói, còn cậu thì phải xin tiền học phí từ chính những kẻ này. Cậu, với tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Tôi sẽ trả lại tiền! Quý Vãn Anh cảm thấy xót xa, định mở miệng an ủi em trai, nhưng chưa kịp nói thì có lẽ do cuộc cãi vã ngoài hành lang quá lớn, Ngô Lam và Yến Hoa đã đi đến. Ánh mắt của Đới Nguyệt Dung lóe lên vẻ kỳ lạ khi quan sát nhóm người vừa đến. Nghĩ đến cuộc gọi hôm nọ, bà ta không khỏi nghi ngờ: chẳng lẽ hôm nay Quý Vãn Anh và người đàn ông này đang bàn chuyện kết hôn? Bà ta không chút lịch sự mà hỏi thẳng: “Quý Vãn Anh, gã đàn ông này là ai? Quý Vãn Anh còn chưa kịp mở lời thì đã bị Yến Bắc Thần nhanh chóng giành trước. Giọng anh lạnh nhạt, đi kèm một nụ cười nhạt đầy vẻ khinh miệt: “Là vợ tôi. Đới Nguyệt Dung sửng sốt, thì ra là thật? Cô ta kết hôn rồi! Bà ta bật cười khẩy, giọng điệu đầy chế giễu: “Ồ, thưa anh, gặp nhau là duyên phận, nhưng tôi phải nhắc nhở anh một điều, nhà họ Quý này đều là một đám hốt của. Họ không có trái tim đâu, anh đừng để bị lợi dụng như cái máy rút tiền, vừa bị người ta rút tiền vừa vui vẻ đếm tiền giúp họ! Ngô Lam vừa đi tới đã nghe thấy mẹ chồng cũ của con gái mình nói xấu gia đình bà, liền tức giận đến nghiến răng: “Đới, Nguyệt, Dung! Bà đang nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Ngô Lam không phải loại người dễ bị bắt nạt, bà đã chịu đủ những năm tháng nhẫn nhịn. Trước đây, khi nhà họ Quý còn chưa phá sản, Đới Nguyệt Dung nịnh bợ bà đến mức chẳng để sót cơ hội nào. Cứ cách vài ngày lại rủ bà đi mua sắm, uống trà chiều, thậm chí còn tìm cách nài nỉ chồng bà - ông Quý - đầu tư thêm tiền vào công ty Vị Tân của họ. Nhưng sau khi chồng bà qua đời và gia đình bà phá sản, thái độ của Đới Nguyệt Dung thay đổi 180 độ. Không những không còn niềm nở, bà ta còn tìm mọi cách dẫm đạp lên gia đình bà. Giờ con trai bà mượn chút tiền để đóng học phí, mà bà ta còn làm như đó là một món nợ lớn không thể tha thứ. “Con trai bà giúp con tôi đóng học phí thì sao chứ? Đó là món nợ mà nhà họ Tống các người phải trả! Khi con gái còn chưa ly hôn, Ngô Lam vẫn nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại khi cả nhà ăn tối với nhà họ Yến, vậy mà Đới Nguyệt Dung lại gây chuyện, thì đừng trách bà không nể mặt! Quý Vãn Anh nhìn mẹ mình sải một bước dài, đến trước mặt Đới Nguyệt Dung, dứt khoát túm lấy mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng của bà ta, khí thế hiên ngang: “Đới Nguyệt Dung, bà nghĩ nhà họ Quý không còn ai nên dám ức hiếp như thế sao? Không nhớ ba năm trước bà cúi đầu năn nỉ ông Quý nhà tôi đầu tư à? Bộ bị kẹt cửa nên mất trí nhớ rồi hả? “Con trai bà ngoại tình, bà còn mặt mũi kêu oan? Sao hả, con trai bà ngoại tình, chia cho con tôi một phần tài sản chung bà còn ấm ức đến vậy? Nếu sợ bị chia tài sản, thì bảo con trai bà quản chặt phần dưới của nó đi! Ồ mà, nhà bà cũng chỉ là một lũ trọc phú mặt dày mới chen chân được vào giới thượng lưu. Đừng để ly hôn vài lần xong là tuyên bố phá sản đấy! Quý Vãn Anh chưa bao giờ nghĩ mẹ mình lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế. Từng câu từng chữ đanh thép của bà đều nhắm thẳng vào Đới Nguyệt Dung. Bà mẹ chồng cũ vốn nổi tiếng hung hăng giờ bị túm tóc, mắng đến mức ngẩn ra, hoàn toàn không biết phải phản kháng thế nào. Quý Khiêu đứng bên cạnh âm thầm giơ một ngón tay cái trong lòng. Đúng là mẹ cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều sau những năm tháng bị cuộc sống vùi dập. Sau khi xả được cơn giận, Ngô Lam buông tay, bình thản nói: “Được rồi, phổi bà tốt như vậy, thì tranh thủ về nhà mà hô hào khi nhà bà chưa phá sản đi. Chứ để muộn quá, lúc đó có muốn thổi gió cũng chẳng có sức mà thổi nữa đâu! Bà chẳng thèm liếc nhìn gương mặt tím tái vì tức của Đới Nguyệt Dung, quay lại giải thích với thông gia: “Ông Yến, đừng nghe người này nói bậy. Con gái tôi vốn không phải loại người như họ miêu tả đâu. Yến Hoa là người hiểu chuyện, không vì mấy lời khiêu khích mà sinh ra ác cảm. Ông gật đầu, trầm giọng đáp: “Tôi không ngờ chồng cũ của Vãn Anh lại là một kẻ tồi tệ như vậy. Ly hôn là đúng! Ông phất tay, khẽ cười: “Thôi, chúng ta vào trong tiếp tục nói chuyện đi, đừng để những người xui xẻo như vậy làm ô nhiễm không khí. Quý Vãn Anh liếc Yến Bắc Thần một cái, cảm thấy xúc động, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh. Yến Bắc Thần nhìn cô hai giây, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Không biết tối nay Yến phu nhân định cảm ơn tôi như thế nào đây? Quý Khiêu: “...... Cậu cảm thấy mình có chút dư thừa. Rất nhanh, mọi người rời đi, để lại Đới Nguyệt Dung đứng nguyên tại chỗ với gương mặt đầy hằn học. Bà thề rằng nỗi ấm ức hôm nay nhất định sẽ được trả lại gấp trăm gấp ngàn lần! --- Tống Vũ Hi về nhà trước, nhìn thấy gương mặt khó đoán của mẹ mình, có chút sợ hãi, “Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy? Đới Nguyệt Dung lạnh lùng liếc cô một cái: “Anh con đâu? “Chắc vừa về nhà thôi, có thể đang ở thư phòng. Vừa dứt lời, cô đã thấy mẹ mình thậm chí không thay giày, cứ thế giậm mạnh từng bước lên lầu hai. “Ngày mai giúp tôi liên hệ bên Lợi Hữu, Tống Dư Hành đang gọi điện trong thư phòng thì cửa bị đẩy mạnh ra với một tiếng “rầm. anh khó chịu nhìn về phía cửa, theo phản xạ che ống nghe điện thoại: “Mẹ, con đang gọi điện thoại. “Cúp ngay! Mẹ bị người ta ức hiếp ngoài kia, còn con thì làm bộ bận rộn cái gì thế hả! Tống Dư Hành dừng cuộc gọi, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy mẹ? Trong ký ức của anh, rất hiếm khi thấy mẹ mình thất thố như vậy. “Dư Hành, con nói xem cái con nhóc chết tiệt đó có điên không? Mất mặt đến mức tìm người khác ngay sau khi ly hôn, còn cướp đi của nhà mình một khoản tiền lớn. Hôm nay nó còn sai người đến đánh mẹ! Con nhìn xem, tóc mẹ bị giật mất cả một mảng đây này! “Cái gì? Mẹ, chờ đã. Mẹ nói ai tìm người khác? Tống Dư Hành vội vàng ngắt lời, giọng đầy gấp gáp. “Đồ ngốc, chính là Quý Vãn Anh! Nó đội cho con một cái nón xanh to tướng rồi đấy! Chắc chắn nó đã sớm có mối từ trước! Nó kết hôn rồi! Ầm một tiếng, toàn thân Tống Dư Hành như đông cứng lại, trong tai chỉ còn tiếng ù ù vang lên. Làm sao có thể kết hôn nhanh đến thế? anh không tin! “Mẹ, điều đó không thể nào! “Con còn không tin? Đã có người nhìn thấy nó và gã kia vào Cục Dân Chính, chuyện này còn giả được sao? Hóa ra, đây chính là lý do cô đạp nát bức ảnh cưới ngày trước, không lưu lại chút gì. Tống Dư Hành tối sầm mặt mày, cả người chao đảo về phía sau. Đới Nguyệt Dung hoảng hốt hét lên: “Dư Hành—!