Yến Bắc Thần đứng thẳng dậy sau khi hồi sức, nhìn Quý Khiêu đang đứng ở cửa với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Chú... chú là bạn trai của chị tôi thật sao? Chuyện này không thể nào đúng, phải không?”

Mặc dù lần trước người đàn ông này đã giúp cậu, nhưng bản năng của một người em trai cho cậu cảm giác rằng anh đang có ý đồ gì đó với chị gái mình.

*Xem đi, đúng là có ý đồ thật! Giờ còn thành bạn trai rồi? Tốc độ này cũng nhanh quá đáng!*

Yến Bắc Thần nhìn cậu thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nụ cười khó đoán hiện trên môi: “Sau này có lẽ cậu phải đổi cách xưng hô đấy.”

Quý Khiêu lập tức hiểu ý, trừng mắt nhìn anh. Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, Yến Bắc Thần đã quay lưng rời đi, để lại cho cậu một cái gáy lạnh lùng.

---

Ở phòng khách, Yến Hoa đang cười nói vui vẻ với Ngô Lam:

“Chị thông gia, tôi thấy chúng ta bàn bạc cũng xong rồi. Ngày 7 tháng 7 âm lịch quả thực là ngày rất đẹp. Tôi nghĩ, Bắc Thần và Vãn Anh chắc cũng không phản đối đâu, đúng không?”

Quý Vãn Anh đứng một bên ngơ ngác, ánh mắt hết nhìn mẹ lại nhìn ông Yến Hoa, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.

Yến Bắc Thần khẽ liếc cô, nhận ra sự khó xử trong ánh mắt cô, liền quyết định không làm cô thêm áp lực.

anh bình tĩnh trả lời: “Không cần vội đâu. Chúng con sẽ suy nghĩ thêm một chút. Hôm khác con sẽ đến thăm bác gái.”

Ngô Lam lập tức cười tươi: “Được, được! Lần sau nhất định phải để bác gái nấu cơm cho hai đứa nhé!”

Cuối cùng cũng đến lúc họ ra về. Quý Vãn Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa định quay về thì Ngô Lam kéo cô lại:

“Con ra tiễn người ta đi. Người ta đi cả quãng đường xa đến đây, không thể thiếu lễ nghĩa được.”

Cô miễn cưỡng gật đầu, đi theo họ xuống dưới nhà.

Yến Hoa rất tinh ý, lên xe trước để lại không gian riêng cho hai người.

Yến Bắc Thần cúi nhẹ đầu, ánh mắt ôn hòa: “Tôi về trước đây. Ngày mai tôi đến tìm em, được không?”

Quý Vãn Anh gật nhẹ, giọng nhỏ xíu: “Ừm.”

Quả thực, mối quan hệ lộn xộn này cần được giải quyết rõ ràng.

Yến Bắc Thần nhếch môi, giọng vẫn dịu dàng: “Vậy tôi đến công ty em, hay em muốn gặp tôi ở văn phòng của Hoắc Tông Vi?”

Cô lập tức đáp: “Văn phòng luật sư. Tiện thể tôi cũng có việc cần gặp luật sư Hoắc.”

---

Yến Bắc Thần cười nhẹ, không nói gì thêm, xoay người bước vào xe.

Nhìn chiếc xe dần khuất bóng, Quý Vãn Anh thầm nghĩ: *Ngày mai nhất định phải làm rõ chuyện này. Không thể để kéo dài mãi được.*

Yến Bắc Thần khẽ nhướn mày: “Được.”

Vừa bước lên xe, anh đã thấy một chiếc xe khác lao tới. Người trong xe bước xuống, không ai khác chính là Tống Dư Hành.

“Vãn Anh—”

Cô vừa định bước lên cầu thang thì bị gọi lại. Cô quay đầu, cau mày hỏi: “Sao anh lại tới đây nữa?”

Tống Dư Hành hơi khựng lại, giọng đầy ngập ngừng: “Đồ của em để lại trong căn hộ, anh tiện đường mang qua cho em. Anh không muốn giữ những thứ không thuộc về mình.”

Quý Vãn Anh khẽ nhếch môi, cười lạnh: “Khi nào anh học được cách tôn trọng ý kiến người khác vậy?”

Lúc ở bên Bạch Nguyệt quang, anh ta đã bao giờ nghĩ đến chuyện tôn trọng cảm xúc của người vợ ở nhà chưa?

“...Vãn Anh.”

Tống Dư Hành kéo lỏng cà vạt, bước lên một bước, định chạm vào tay cô, nhưng cô nhanh chóng né tránh.

“Chuyện lần này khiến anh nhận ra trước đây anh đã quá thờ ơ với em,“ giọng anh ta mang theo chút cầu khẩn hiếm hoi, “Em xem, em giận cũng giận rồi, anh cũng đã chuyển tiền cho em. Chúng ta đừng làm lớn chuyện nữa, được không?”

“Làm lớn chuyện?” Cô cười lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh ta. “Tống Dư Hành, tại sao đến giờ phút này anh vẫn nghĩ rằng tôi đang làm lớn chuyện vì cảm xúc nhất thời?”

Cô thực sự muốn mở đầu anh ta ra để xem bên trong chứa gì. Phải chăng là một đống rơm rạ?

“Em xem này, đây là ảnh cưới của chúng ta lúc trước. Em thực sự không cần nữa sao?”

Lời anh ta vừa dứt, Quý Vãn Anh cảm thấy toàn thân lạnh toát, một cơn buồn nôn ập tới.

“Tống Dư Hành, đừng để tôi tát anh. Lôi ảnh cưới ra nói ở đây, anh thấy có ý nghĩa sao?”

Cô vẫn nhớ rõ những lần mình thử váy cưới, bên cạnh không có anh. Thậm chí ngay cả ngày chụp ảnh cưới, cũng là cô phải năn nỉ mãi anh ta mới chịu tới.

Bản thân cô khi ấy đã hèn mọn đến thế, tại sao anh ta lại còn muốn khơi lại những ký ức đáng xấu hổ ấy?

Ánh mắt cô sắc như dao, liếc qua chiếc túi lớn bên cạnh anh ta: “Đưa đồ cho tôi.”

Tống Dư Hành tưởng rằng cô đã mềm lòng, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng đưa túi đồ qua.

“Rầm—”

Chiếc ảnh cưới khổ 30 inch bị cô ném mạnh xuống đất.

Cô giơ chân, đạp thẳng lên mặt anh ta trong bức ảnh.

Không chút do dự, không chút nể tình.

“Bịch—bịch—bịch.”

Mỗi cú đạp của cô đều dồn hết sức, và từng cú giẫm mạnh như đập thẳng vào trái tim của Tống Dư Hành.

Những ký ức về bản thân nhu nhược ngày trước, những lúc không tự tin, những khoảnh khắc đến chính mình cũng ghét bỏ bản thân... tất cả đều tan nát.

Cô muốn dùng hành động này để cho người đàn ông trước mặt thấy rằng, cô thực sự không còn quan tâm đến anh ta nữa. Cô chỉ muốn anh ta cút đi, càng xa càng tốt!

Tống Dư Hành kinh ngạc, vội lao lên ngăn cô lại: “Quý Vãn Anh, em đang làm gì vậy?”

Cô hất tay anh ra, ánh mắt đầy căm hận: “Đừng chạm vào tôi! Tống Dư Hành, anh không có tư cách động vào tôi!”

“Những ký ức giữa chúng ta, tôi muốn tự tay hủy hết! Những ký ức đó chỉ toàn là đau khổ, không có niềm vui hay hạnh phúc. Điều tôi hối hận nhất trong đời này là đã quen biết anh, mù quáng đến mức kết hôn với anh!”

“Vì vậy, tôi cầu xin anh, cút xa khỏi cuộc đời tôi, được không?”

Tống Dư Hành lảo đảo lùi lại hai bước, không tin nổi vào những lời cô nói. Anh nhìn bức ảnh cưới dưới chân cô, khuôn mặt của chính mình trong bức ảnh bị giẫm nát.

Lúc này anh mới nhận ra, ánh mắt mà cô từng dành cho anh đã không còn nữa. Thứ duy nhất còn sót lại trong ánh mắt ấy là sự căm ghét không chút che giấu.

---

Trong chiếc Rolls-Royce Cullinan

Yến Hoa ngả người ra ghế, nhếch môi đầy hài hước: “Bắc Thần, không ngờ cô gái đó căn bản chẳng thèm để ý đến con!”

Ông vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng và vẻ xa cách của Quý Vãn Anh đối với con trai mình, vừa không nhịn được cười.

“Hóa ra bao lâu nay con là người đơn phương. Ha ha, thật nực cười quá!”

Yến Bắc Thần nghiêm mặt, lạnh lùng đáp: “Ba, ba dạo này dường như lo hơi nhiều chuyện rồi đấy.”

Yến Hoa nhướng mày, không nhịn được châm chọc: “Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen à? Ha ha, thật không ngờ. Bắc Thần, con đúng là chẳng giống ba chút nào. Ngày trước ba đâu có thất bại như con đâu!”

Yến Bắc Thần khẽ hừ một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Con đúng là không giỏi bằng ba. Nhưng ít nhất, con không trăng hoa như ba.”

“...”

Yến Hoa á khẩu, chỉ biết trừng mắt nhìn con trai.

Yến Bắc Thần ngả người tựa lưng vào ghế, khuỷu tay chống lên cửa sổ, đôi mắt thâm trầm nhìn ra ngoài, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy là ba không phản đối nữa?”

Yến Hoa nghẹn lời, cố tỏ ra không phục: “Ba có phản đối lúc nào đâu? Cô gái đó tốt mà. Nhưng vấn đề là, dù ba không phản đối, con cũng đâu đã theo đuổi được cô ấy, đúng không?”

Một nụ cười châm biếm thoáng hiện trên gương mặt Yến Bắc Thần. anh quay đầu, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh những toan tính:

“Thế thì ba cứ chờ xem.”

Anh mắt thoáng tia nhẹ nhõm,

tại văn phòng luật nào đấy

Hoắc Tông Vi phất tay: “Được rồi, được rồi, đi đi. Phòng số 5 giờ thuộc về các người, sau này tránh xa tôi ra, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Yến Bắc Thần đút tay vào túi, tâm trạng rõ ràng rất tốt, rời đi trong vẻ mặt bất đắc dĩ của bạn thân.

Khi cánh cửa phòng họp khẽ mở ra, Quý Vãn Anh ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm ấm, từ tính của anh đã cất lên:

“Em đến rồi.

Quý Vãn Anh nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống đối diện anh.

“Về chuyện hôm qua, tôi xin lỗi. ba tôi tự tiện đến tìm em mà không báo trước, khiến em phải chịu không ít phiền toái.

“Ông ấy tính tình khó chiều, trong nhà không ai dám trái ý ông. Vì thế tôi không tiện giải thích ngay lập tức. Nhưng... Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm lộ ra chút tình ý khó giấu, giọng nói trầm lắng và đầy thuyết phục, “... tôi thực sự là một người rất phù hợp để kết hôn.

“Em vừa trải qua một cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ, tôi hiểu. Nhưng tôi mong em có thể cân nhắc tôi một cách nghiêm túc.

“Tôi từ nhỏ đã có tính sạch sẽ, cả trong tâm lý lẫn đời sống. Tôi không có thói quen qua lại bừa bãi, ba mươi năm qua, tôi chỉ có một người duy nhất.

Nghe đến đây, khuôn mặt Quý Vãn Anh lập tức đỏ bừng. Ánh mắt sâu xa của anh như ám chỉ điều gì đó, khiến cô không dám đối diện.

Yến Bắc Thần khẽ cụp mắt, tiếp tục với giọng điệu điềm tĩnh nhưng chân thành:

“Tôi, giống em, cũng rất ghét bị ép cưới. Tôi đã đắc tội gần như toàn bộ các tiểu thư danh giá trong giới thượng lưu. Nhưng em yên tâm, tôi không phải người đồng tính, cũng không thích đàn ông. Và dù chúng ta chưa có nền tảng tình cảm, tôi vẫn sẽ giữ lòng trung thành tuyệt đối với hôn nhân.

“Cưới tôi, em có thể sử dụng tất cả tài nguyên và mối quan hệ của tôi mà không cần điều kiện gì. Tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Một năm sau, nếu em cảm thấy không phù hợp, em có thể chọn rời đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em. Nếu em tin tưởng nhân phẩm của Hoắc Tông Vi, chúng ta có thể mời cậu ấy lập một bản thỏa thuận tiền hôn nhân để bảo vệ lợi ích của em trước tiên.

Yến Bắc Thần đặt lòng chân thành lên bàn lần thứ hai, đưa ra lời mời đầy trịnh trọng:

“Em thấy thế nào? Có muốn trở thành vợ của tôi, Yến phu nhân không?

Đôi mắt của Quý Vãn Anh ánh lên tia sáng lấp lánh, cô khẽ hỏi:

“Nhưng... tại sao lại là tôi?

Người đồng ý một cuộc hôn nhân thỏa thuận với Yến Bắc Thần hẳn không thiếu, hơn nữa, những điều kiện anh đưa ra hoàn toàn có lợi. Vậy tại sao lại chọn cô?

Ánh mắt anh nghiêm túc, nhưng không giấu được chút dịu dàng khiến người đối diện xao lòng:

“Vì em là người phù hợp nhất.

Trong lòng anh thầm bổ sung: *Vì tôi chỉ cần em.*

Quý Vãn Anh chớp nhẹ đôi mi, cuối cùng mím môi gật đầu: “Được.

Giọng anh khẽ run, như không dám tin: “Em đồng ý?

Cô bối rối, tim đập loạn nhịp, gật đầu thật nhẹ: “Ừm.

Bỗng nhiên, anh nghiêng người sát lại gần cô, những ngón tay mang theo chút lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má cô. Một tay anh chống lên lưng ghế phía sau cô, giọng nói khàn khàn, thấp trầm vang lên bên tai:

“Yến phu nhân, em đã mang sổ hộ khẩu chưa? Chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi.