Sau khi nhận được tiền, tâm trạng Quý Vãn Anh rất tốt. Cô vui vẻ đến mức lại thức đến 4 giờ sáng, hoàn thiện bài viết của mình và gửi một bản chỉnh sửa mới cho Ngô Duệ. --- Sáng hôm sau, cô đến công ty với đôi mắt gấu trúc. Nhưng lần này, không ai trêu chọc cô vì “lại mất ngủ” nữa. Tăng San, người thường ngày hay gây sự, cũng không dám lên tiếng. Sau khi biết chồng cô đẹp trai như vậy và bản thân bị bẽ mặt tối qua, Tăng San cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt, bớt kiêu căng hẳn. Những đồng nghiệp khác, vốn thường theo phe Tăng San, cũng im lặng. Không ai dám chủ động “gây chiến” nữa. Thực ra, hình ảnh người chồng đẹp trai của Quý Vãn Anh đã khiến họ suy nghĩ cả một buổi tối. --- Quý Vãn Anh ngồi ở bàn làm việc, lặng lẽ chờ đợi cả buổi sáng nhưng Ngô Duệ vẫn không tìm đến mình. Cô liên tục kiểm tra lại bài viết, lo lắng liệu có phần nào còn thiếu sót. Cuối cùng, đến 5 giờ chiều, Ngô Duệ đến gần, nhẹ nhàng gõ vào bàn làm việc của cô: “Lại đây.” Cô lập tức đứng bật dậy, theo anh vào phòng họp nhỏ quen thuộc. “Anh Duệ, bài viết tôi gửi tối qua, anh xem chưa?” “Ừm.” Ngô Duệ ngẩng đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Đừng căng thẳng. Viết tốt lắm. Phân tích rõ ràng, luận điểm đầy đủ, sáng tạo và thu hút, đây là một bài viết đạt yêu cầu. Tôi thấy rõ cô đã ghi nhớ những gì tôi dạy. Bài này hoàn toàn không giống bài của một thực tập sinh mới vào nghề.” Nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên mặt Quý Vãn Anh: “Cảm ơn anh Duệ! Tôi còn nghĩ anh không đến tìm tôi là đang liệt kê ra các lỗi sai của tôi cơ đấy.” Ngô Duệ nhướng mày: “Tôi độc miệng đến thế sao?” Cô cười gượng: “Không, tôi đùa thôi.” “Bài viết này đã được biên tập xem qua, không có vấn đề gì. Trong số các bài của thực tập sinh, chất lượng bài này đứng đầu. Vì vậy, khả năng lớn bài của cô sẽ được chọn để xuất bản.” “Thật sao?” Quý Vãn Anh bất ngờ, ánh mắt rực sáng vì vui sướng. Ngô Duệ giữ giọng điềm tĩnh: “Khả năng lớn thôi. Bài của Tăng San vẫn chưa gửi, chờ đến khi có kết quả cuối cùng sẽ thông báo cho các cô. Được rồi, về chỗ làm việc tiếp đi. Sau này cố gắng hơn nữa.” “Vâng, tôi sẽ cố gắng!” Quý Vãn Anh mỉm cười rạng rỡ, bước ra ngoài với tâm trạng phấn khởi. Quý Vãn Anh bước ra khỏi phòng họp, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn, như thể cả người đều tràn đầy năng lượng tích cực. Không biết có phải vì vận xui kéo dài quá lâu, nên những niềm vui trong hai ngày qua lại khiến cô có chút bất ngờ, thậm chí không kịp thích nghi. Hôm nay, cô xin tan làm sớm nửa tiếng. Sáng nay, cô đã hẹn với một môi giới bất động sản để xem nhà. Việc đầu tiên cô muốn làm sau khi nhận được tiền chính là mua một căn nhà mới. Sau khi mua nhà, việc đầu tiên là phải chuyển ra ngoài. Sống chung với mẹ, cô thật sự không thể chịu nổi nữa! --- Tại biệt thự nhà họ Yến, Yến Hoa đứng chắn trước cửa phòng con trai, vẻ mặt như đang chuẩn bị tra khảo. “Đi đâu? Vào trong! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu!” Yến Bắc Thần nhún vai, lùi lại để ông bước vào. Vừa ngồi xuống, Yến Hoa đã đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Quý Vãn Anh có quan hệ gì?” Đôi mắt hẹp dài của Yến Bắc Thần khẽ nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “ba điều tra con?” “Không được sao? Chẳng lẽ tôi phải đợi cậu dẫn cô ta về nhà rồi mới đi điều tra lý lịch?” Giọng Yến Bắc Thần lạnh hơn: “ba, con khuyên ba có một số chuyện đừng điều tra. Làm vậy, con sẽ rất không vui.” “Dựa vào đâu tôi không được điều tra? Cậu là con trai tôi, điều tra cậu là hợp tình hợp lý!” Yến Hoa vỗ bàn, giọng gay gắt: “Đừng có đánh trống lảng. Người giúp cậu giải thuốc hôm đó, có phải cô ta không?” Sắc mặt Yến Bắc Thần tối sầm lại, giọng nói lạnh như băng: “Có ông bố nào lại hạ thuốc con trai mình không? ba nói như vậy không thấy hổ thẹn sao?” Yến Hoa nghẹn lời, cố gắng tránh nhắc đến chuyện đó, tiếp tục hỏi: “Đừng có chuyển chủ đề! Tôi hỏi cậu, có phải cô ta không?” Ánh mắt lạnh lẽo của Yến Bắc Thần khóa chặt người trước mặt: “Nếu tôi nói đúng thì sao?” Yến Hoa hít sâu một hơi, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Tôi không đồng ý!” Yến Bắc Thần cười nhạt, trong giọng nói mang theo sự mỉa mai: “Nếu ba đang nói về việc con phải cưới một trong những tiểu thư khuê các mà ba yêu thích, thì hãy từ bỏ ý định đó đi. con chỉ cần cô ấy, và cũng chỉ cưới cô ấy. ba đồng ý hay không, điều đó không thay đổi được quyết định của con .” anh lạnh lùng bổ sung: “Còn ba nghĩ thế nào, con cũng chẳng bận tâm. Hiện giờ con còn chưa làm cô ấy đồng ý ở bên con , ba lại lo xa như vậy làm gì?” “Cậu… cậu… đồ bất hiếu! Yến Hoa giận đến gào lên. Yến Bắc Thần cười nhạt: “Đúng, con là đồ bất hiếu. Nhưng không phải ba vẫn còn hai đứa con trai hiếu thảo nữa sao? Nếu không, cứ coi như không có con cũng được.” Dứt lời, anh đóng sầm cửa rồi rời đi thẳng. Yến Hoa nghẹn thở vì tức, may mà quản gia Lý Bá kịp thời chạy tới đỡ ông. Lý Bá khuyên nhủ: “Ông chủ, đừng giận dỗi với cậu Ba nữa. Giận quá hại sức khỏe, không đáng đâu!” “Ông nghĩ tôi muốn tức sao? Là nó cứ nhất quyết chống đối tôi! Nó nghĩ nó giỏi giang, điều hành công ty lớn là có thể không coi tôi ra gì sao?” Lý Bá thở dài. Từ nhỏ, mối quan hệ giữa Yến Bắc Thần và ba đã không hòa thuận, lại thêm anh cả luôn không vừa mắt với cậu Ba. Làm sao cậu Bắc Thần có thể cảm thấy gần gũi với gia đình này được? “Ông chủ, nghĩ kỹ mà xem, chuyện này dù sao cũng tốt hơn việc cậu Ba thích đàn ông, đúng không?” “...” Lời này khiến Yến Hoa nhất thời á khẩu. Đúng là vậy thật. Ông thở ra một hơi dài, cơn giận cũng dịu đi phần nào: “Đi điều tra địa chỉ nhà Quý Vãn Anh. Tôi muốn gặp thử cô ta.” --- Tại nhà Quý Vãn Anh, mẹ cô, Ngô Lam, đang trò chuyện vui vẻ với Chương Khải Phong. “Tiểu Chương này, cảm ơn cháu lại phải mất công chạy thêm một chuyến. Hôm nay cô hỏi rồi, Vãn Anh chắc khoảng 7 giờ sẽ về nhà.” Chương Khải Phong cười niềm nở: “Không sao đâu cô. Công ty cháu đã có người quản lý, nên cháu rảnh rỗi tới sớm cũng không sao. Thật không ngờ Vãn Anh lại chăm chỉ như vậy, đúng là rất đáng quý.” Ngô Lam cười tươi như hoa: “Đúng vậy, Vãn Anh nhà cô rất chịu khó. Nhiều lần cô bảo con bé đừng thức khuya nữa, thức khuya có hại cho sức khỏe lắm. Nhưng nó không nghe, cứ bảo phải chỉnh sửa bài viết gì đó. Cô chẳng hiểu gì, đành để nó làm thôi.” Chương Khải Phong mỉm cười: “Bây giờ hiếm có những người trẻ chăm chỉ như vậy.” Anh không khỏi so sánh trong lòng. Vợ cũ của anh mỗi ngày chỉ biết mua sắm, từ túi xách đến trang sức, ngoài tiêu tiền ra thì chẳng làm được gì. Đến cả con trai cũng để anh nuôi, vậy mà vẫn mặt dày đưa tay đòi tiền từ anh. Nghe kể về hoàn cảnh của Quý Vãn Anh, anh cảm thấy khá hài lòng. Anh vẫn nhớ cô bé tóc buộc hai chùm ngày nhỏ, rất xinh xắn, đáng yêu. “Cốc cốc—” Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Ngô Lam vừa cười vừa nói: “Chắc là Vãn Anh về rồi. Cái con bé này, lại quên mang chìa khóa.” Nhưng khi mở cửa, trước mặt bà không phải con gái mà là hai người lớn tuổi xa lạ. Ngô Lam khó hiểu: “Hai người tìm ai thế?” Quản gia Lý Bá lên tiếng trước: “Xin hỏi đây có phải nhà của Quý Vãn Anh không?” “Đúng vậy, tôi là mẹ nó.” Ngô Lam vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn hai người lạ. Yến Hoa gật đầu: “Bà là mẹ của Quý Vãn Anh, vậy thì nói chuyện với bà cũng như nói với cô ấy. Tôi đến đây để bàn về chuyện giữa con trai tôi và con gái bà.” Đầu óc Ngô Lam đầy dấu chấm hỏi: “Ông là ai thế? Con trai ông là ai? Ông đừng có làm loạn, được không?” Trong lòng bà đã dấy lên hồi chuông cảnh báo, thầm chửi thầm: *Không biết con gái lại gây rắc rối gì nữa! Trong nhà còn có người mà mình chọn làm con rể đang ngồi kia, chẳng lẽ để lộ chuyện này thì hỏng bét!* Chương Khải Phong thấy không khí không ổn, lên tiếng hỏi: “Dì Ngô, có chuyện gì sao?” Ngô Lam lập tức đẩy hai người kia ra ngoài: “Đi đi, đừng làm ồn ở đây! Không thấy con rể tương lai của tôi đang ngồi trong nhà à? Mấy người mà làm hỏng chuyện cưới hỏi của con gái tôi, tôi không để yên đâu!” Yến Hoa và Lý Bá bị bà đẩy ra tận cầu thang. Nhìn thấy thái độ này, Yến Hoa tức đến bật cười: “Người này sao lại vô lý thế?” Quản gia Lý Bá xoa mũi, thở dài như hiểu ra vấn đề: “Ông chủ, hay là chúng ta quay về xe trước, rồi tính sau?” --- Ngồi trong xe, Yến Hoa chợt nhớ lại lời của Ngô Lam, cảm thấy khó tin: “Vừa rồi bà ta nói gì cơ? Con gái bà ấy có đối tượng rồi à?” Nghĩ đến đây, ông lập tức thấy uất ức: *Nếu chuyện này là thật, chẳng phải thằng con cứng đầu của mình sẽ độc thân cả đời sao?!* Đây đúng là một cú sốc lớn. Lúc này, Yến Hoa bất ngờ thay đổi suy nghĩ: *So với việc đã từng ly hôn hay chưa, chuyện này dường như chẳng còn quan trọng nữa.* Ông vỗ mạnh vào ghế: “Đi, lấy đồ trong cốp xe ra! Chúng ta vào giành người!” Quản gia Lý Bá kinh ngạc: “???” Tốc độ thay đổi thái độ của ông chủ có phải nhanh quá không? --- 7 giờ tối, Quý Vãn Anh đúng giờ về nhà. Cô vừa bước vào cửa đã sững người khi thấy hai gương mặt xa lạ trong phòng khách. “Mẹ, đây là ai vậy?” Ngô Lam lập tức cười lớn: “Ài, con về trễ quá! Ông Yến đây chờ con nãy giờ rồi. Vãn Anh, sao con có bạn trai mà không nói với mẹ sớm? Suýt nữa làm người ta hiểu lầm rồi.” Quý Vãn Anh: “???” Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?