Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt. Sau tiếng “vợ” vừa rồi, Quý Vãn Anh cố gắng làm dịu tình hình bằng cách nói đùa: “Cảm ơn anh vì đã giúp tôi thêm một lần nữa. Nếu anh cần giúp gì, cứ nói với tôi.” Yến Bắc Thần khẽ nhướng mày, giọng bình thản: “Thật ra tôi đang gặp chút phiền phức.” Nhớ đến việc anh đã liên tiếp giúp đỡ mình, Quý Vãn Anh không ngần ngại: “Chuyện gì cứ nói, tôi nhất định giúp.” Khóe mắt Yến Bắc Thần cong lên, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm. Dường như câu trả lời của cô khiến anh có chút hứng thú. “ba tôi bắt tôi đi xem mắt. Em đóng giả làm bạn tôi một chút, thế nào?” Quý Vãn Anh: “...” Nghe không ổn chút nào. “Yến Thiếu, chuyện này... hơi khó.” anh liếc mắt, giọng mang chút ý cười: “Vừa rồi chẳng phải em bảo 'cứ nói, tôi nhất định giúp' sao?” Cô cười gượng, cố giải thích: “Yến Thiếu, tôi vừa mới ly hôn, đóng giả bạn gái anh sẽ khiến anh mất mặt.” Lời nói có chút tự giễu. Ánh mắt Yến Bắc Thần trở nên sắc lạnh, giọng nói trầm xuống: “Tôi không để tâm. Vãn Anh, tôi không yêu cầu em thực sự làm bạn gái tôi, chỉ cần giúp tôi tránh được chuyện xem mắt. Đổi lại, nếu em gặp khó khăn trong công việc, có thể tìm tôi. Những tài nguyên em cần, tôi có thể chia sẻ một phần với em. Coi như một sự trao đổi công bằng.” anh ngừng một chút, rồi nhấn mạnh: “Nhưng tôi hy vọng trong thời gian chúng ta công khai mối quan hệ giả này, cả hai đều trung thực, không có người thứ ba. Nếu có, chúng ta chấm dứt ngay lập tức. Em thấy thế nào?” Với Quý Vãn Anh, điều kiện mà Yến Bắc Thần đưa ra thực sự rất hấp dẫn. Những tài nguyên anh có, đúng là thứ cô đang thiếu. Nhưng cô vẫn từ chối: “Xin lỗi. Điều kiện của anh rất hấp dẫn, nhưng tôi nghĩ chuyện này không thích hợp. Anh cứ thả tôi xuống trước cửa ga tàu điện ngầm là được. Ngoài chuyện này ra, nếu anh gặp bất kỳ phiền phức nào khác, tôi nhất định sẽ không từ chối giúp.” Yến Bắc Thần nhìn thẳng vào cô, khẽ nhếch môi: “Quý Vãn Anh, tôi không nhỏ nhen đến mức đó. Em đồng ý hay không, cũng không ảnh hưởng việc tôi đưa em về nhà.” ... Quý Vãn Anh cảm nhận được rằng lần này anh thực sự tức giận. Nhưng là tức giận vì cô từ chối, hay tức giận vì cô nghĩ anh không đáng tin? Cô không biết. Khi xe dừng trước khu nhà, cô vừa đóng cửa xe, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì chiếc xe đã lao nhanh ra khỏi khu phố. --- Vừa bước vào nhà, Quý Vãn Anh thấy mẹ mình, Ngô Lam, đang ngồi chờ sẵn trong phòng khách. “Bây giờ mới chịu về à? Con có biết hôm nay mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc không? Gọi mãi không được, con đi đâu mà mất tín hiệu suốt thế hả?!” Quý Vãn Anh rút điện thoại ra xem: “À, hôm nay công ty có tiệc, chỗ ăn tối tín hiệu hơi kém nên con không để ý.” Ngô Lam giận đến mức hít sâu một hơi: “Không về ăn cơm cũng không nói trước. Làm thằng Tiểu Chương phải đợi con hai tiếng ở nhà!” Quý Vãn Anh nheo mắt khó hiểu: “Tiểu Chương?” Ai là Tiểu Chương? “Chính là Tiểu Chương mà hồi nhỏ con cứ kéo nó chơi trò gia đình ấy. Chương Khải Phong, nhớ không?” Quý Vãn Anh lúc này mới nhớ ra, hồi nhỏ cô thường chơi với Chương Khải Phong mỗi lần đến nhà ông ngoại. Nhưng từ khi ông ngoại qua đời, cô không còn thường xuyên đến đây nữa và cũng không gặp lại anh ta lần nào. Bây giờ, thậm chí cô còn không nhớ nổi gương mặt anh ta. Ngô Lam kéo tay cô ngồi xuống ghế: “Tiểu Chương bây giờ không còn nghịch ngợm như xưa đâu. Bố cậu ta ở quê vừa được đền bù ba căn nhà, cậu ta thì mở một công ty nhỏ, giờ là ông chủ rồi. Dù công ty không lớn như của Tiểu Tống, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, tính ra là đứa thành đạt nhất khu này rồi.” Bà ta cười đầy ẩn ý: “Vừa hay, mẹ nghe nói cậu ấy cũng mới ly hôn, còn có một cậu con trai hai tuổi đang ở với cậu ấy. Nếu con mà qua lại với Tiểu Chương, sau này kết hôn sinh một đứa con trai nữa, chẳng phải ngày tháng sẽ rất thoải mái sao?” Quý Vãn Anh cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra hôm nay mẹ cô đưa người ta về nhà để xem mắt cô! “Mẹ, con mới ly hôn chưa được một tháng, mẹ đã vội vàng sắp xếp cho con đi xem mắt rồi sao?” “Ly hôn thì sao chứ? Chính vì con đã ly hôn mẹ mới phải lo lắng. Vãn Anh, con còn trẻ, trẻ tuổi chính là tài sản quý giá nhất. Nếu con không lo cho bản thân, thì mẹ đành lo thay con. Chẳng lẽ mẹ lại làm hại con sao?” Quý Vãn Anh nhíu mày, giọng nói có phần mất kiên nhẫn: “Mẹ, chuyện với Chương Khải Phong thôi đi. Con thực sự không có thời gian để đối phó với anh ta. Con vừa mới tìm được công việc, phải tập trung thích nghi lại với nhịp độ của môi trường làm việc. Tối nay con còn phải viết bài. Chuyện này bỏ qua đi, được không?” “Ôi, cái đứa này!” *Bỏ qua sao? Làm sao có thể bỏ qua? Bà đã hẹn với Tiểu Chương rằng hai ngày nữa sẽ mời cậu ta đến nhà ăn cơm rồi!* --- Tại khách sạn, Yến Hoa yêu cầu quản gia Lý Bá cho người điều tra đoạn camera giám sát tại Đế Hào vào khoảng thời gian tối hôm đó. Chỉ trong vòng một tiếng, người của ông đã nộp đủ tài liệu lên bàn làm việc. “Quý Vãn Anh.” Ông thì thầm, lặp lại cái tên. Tên thì dễ nghe, nhưng vừa mới ly hôn à? *Con trai mình rốt cuộc có mắt nhìn thế nào vậy? Biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư không thích, lại đi thích một người phụ nữ đã từng có một đời chồng?* Trình độ học vấn và ngoại hình không tệ, nhưng gia cảnh thì chênh lệch quá lớn so với nhà họ Yến. “Ông Lý, ông nói xem, cô gái này có đáng tin không?” Quản gia Lý Bá, người đã ở bên cạnh Yến Hoa nhiều năm, là người ông tin tưởng nhất, cẩn thận trả lời: “Cô Quý này khí chất và ngoại hình đều rất xuất sắc. Không ngạc nhiên khi cậu ba thích cô ấy.” Yến Hoa hiểu rất rõ con trai mình. Để Yến Bắc Thần thực sự thích một người, chuyện đó khó đến mức nào? Ông nhíu mày, suy tư: “Hừm... Đợi đã, ông Lý, cử người kiểm tra lại đoạn camera ở quán bar hôm đó, khi Bắc Thần và Tiểu Tinh đi. Tôi muốn biết rõ mọi chuyện.” Yến Hoa nheo mắt, suy đoán: *Không chừng người đã giúp con trai mình giải thuốc hôm đó, cũng chính là cô gái này!* “Vâng, tôi sẽ gọi người làm ngay.” --- Kể từ hôm bị Quý Vãn Anh tạt cà phê, Tống Vũ Hi đã về nhà kể lại toàn bộ với bố mẹ. Đới Nguyệt Dung, mẹ cô, lập tức tức giận thay con gái, không ngừng trách mắng con trai cả là Tống Dư Hành. “Mặt mũi không quan trọng, nhưng danh dự thì phải giữ! Chuyện này tuyệt đối không thể để yên. Phải kháng cáo, không thể để con đàn bà kia muốn làm gì thì làm!” Nhưng Tống Dư Hành cảm thấy mệt mỏi vô cùng. anh thật sự muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, cắt đứt mọi liên quan với người phụ nữ kia. Nếu không, mỗi ngày, vết sẹo từ cuộc hôn nhân thất bại của anh cứ bị đào lên, bày ra trước mặt cả gia đình. Sự giận dữ âm ỉ trong lòng anh cũng ngày một lớn dần, như muốn thiêu rụi tất cả. Tuy nhiên, khi anh đứng trước chiếc bàn đầu giường, ánh mắt dừng lại ở khung ảnh cưới mà hôm đó anh đã lục lại từ thùng rác, anh nhận ra rằng, để nói lời kết thúc lại không dễ dàng như anh tưởng. --- Sau khi tắm xong, Quý Vãn Anh vừa cầm điện thoại lên thì nhìn thấy một tin nhắn thông báo tài khoản của mình đã nhận được tiền. Cô tròn mắt nhìn số tiền, đếm số chữ số không phía sau, và mỉm cười hài lòng. *Mới nửa tháng, xem ra Tống Dư Hành cũng khá dứt khoát.* Nhưng điều đó không có nghĩa mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc. Cô vẫn còn chưa lấy lại tiền sính lễ mà gia đình anh đã nhận. Đúng lúc đó, một tin nhắn khác bật lên màn hình. Tống Dư Hành: 【Trong căn hộ của chúng ta vẫn còn nhiều đồ của cô. Khi nào cô có thời gian, qua lấy. Đến thì báo trước với tôi.】 Quý Vãn Anh lạnh lùng nhếch môi, nhanh chóng gõ câu trả lời. 【Toàn là rác, vứt đi thôi.】