Bầu không khí trong phòng có chút ngượng ngập.

Quý Vãn Anh như bị đứng hình, não bộ hoàn toàn đình trệ. Mỗi từ trong câu nói của Yến Bắc Thần, cô đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại chẳng thể nào tiêu hóa nổi.

Chịu trách nhiệm?

Yến Bắc Thần, người như anh, lại có thể hỏi cô về chuyện trách nhiệm.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khóe môi Yến Bắc Thần khẽ nhếch: “Em thay quần áo đi, tôi ra ngoài đợi.”

Mãi đến lúc này, Quý Vãn Anh mới nhận ra mình đang nắm chặt chăn che trước ngực, gương mặt đỏ bừng khi nghĩ đến ánh mắt đầy ẩn ý vừa rồi của anh.

Khi cô bước xuống giường, bụng đột nhiên réo ầm ầm, khiến cô không khỏi âm thầm chửi thầm trong lòng.

Nhưng cũng chỉ dám chửi trong lòng thôi, bởi trong ký ức mơ hồ tối qua, chính cô đã ôm cổ anh, khen ngợi anh.

Đứng trước gương trong phòng tắm, Quý Vãn Anh nhìn cơ thể mình với những dấu vết lưu lại đầy trên da, cảm giác bối rối không biết phải làm gì.

Không chỉ ở trước ngực, mà còn ở xương quai xanh, cổ, vai, trải dài đến tấm lưng trắng nõn và cả hai bên eo...

Tất cả đều là dấu vết mà Yến Bắc Thần để lại.

Đồ lưu manh già!

Cô bĩu môi, trừng mắt với hình bóng của mình trong gương, hậm hực thầm mắng.

Lật hộp thuốc mà anh để lại, cô mới phát hiện bên trong còn kèm theo một gói băng cá nhân.

Có nên khen anh chu đáo không đây?

Sau khi chỉnh trang xong xuôi, cô bước ra ngoài với vẻ mặt phức tạp, không còn vẻ xấu hổ ban nãy. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi vắt chân trên sofa, điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Quần áo vừa chứ?”

“...Ừm.”

Vừa đến mức đáng sợ, ngay cả kích thước đồ lót cũng không lệch chút nào.

Quý Vãn Anh hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt cố gắng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Yến thiếu, hôm qua chỉ là một sự cố, chúng ta quên nó đi được không?”

Hừ, mỗi khi con mèo nhỏ bị hoảng, lại bắt đầu gọi anh bằng giọng điệu xa cách, lịch sự như thế.

Đôi mắt sâu của Yến Bắc Thần khẽ híp lại: “Nếu tôi nói tôi không quên được thì sao?”

“Yến thiếu, tối qua tôi đi cùng bạn đến quán bar, chắc có kẻ bỏ thuốc vào đồ uống của tôi. Tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng tối qua, nhưng anh biết rõ tình cảnh của tôi rồi đấy. Tôi vừa ly hôn, trách nhiệm này tôi không gánh nổi.”

Yến Bắc Thần, kiểu người đàn ông như anh, còn thứ gì mà chưa từng trải qua? Chỉ cần anh khẽ ngoắc tay, sẽ có hàng tá người sẵn sàng xếp hàng phục vụ anh.

Người đàn ông như thế, Quý Vãn Anh không thể đụng vào.

Cô vừa thoát khỏi một “hố lửa,“ không muốn cũng không cho phép bản thân rơi vào một cái bẫy khác.

Từ mối quan hệ bất ngờ trở nên thân mật này, cho đến đêm mập mờ hôm qua, tất cả đều vượt khỏi giới hạn chịu đựng của cô.

Đối với một người nguy hiểm như Yến Bắc Thần, cô chỉ muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt.

Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ cụp xuống, nhìn cô chăm chú, khóe môi nhếch lên một cách vô thức: “Nhưng tối qua là lần đầu tiên của tôi.”

...

Lần đầu tiên?

Lần đầu tiên mà lại như thể “mở khóa” hết các tư thế, cuồng nhiệt như uống cả tấn thuốc kích thích?

Câu này, Quý Vãn Anh không tin một chữ nào.

Huống chi, ai mà chẳng từng có lần đầu?

Cô cắn môi, giọng điệu cứng rắn: “Yến thiếu, anh đừng đùa nữa. Những gì tôi vừa nói đều là nghiêm túc.”

Người đàn ông với vẻ mặt nửa cười nửa không bỗng trở nên nghiêm túc: “Tôi cũng đang rất nghiêm túc.”

“Cô Quý, em không thể dùng xong rồi phủi tay bỏ đi được. Rõ ràng tối qua em cứ gọi anh là 'anh ơi' suốt cả đêm, còn hỏi anh là người mẫu nam ở đâu, bảo muốn bao nuôi anh. Sao giờ tỉnh dậy lại không chịu thừa nhận?”

“Không có!” Gương mặt trắng nõn của cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Mấy chuyện không bằng chứng này, cô quyết không nhận!

Thế nhưng, như thể đã đoán trước cô sẽ chối, Yến Bắc Thần ung dung rút điện thoại ra, mở chức năng phát lại ghi âm.

Giọng nói ngọt ngào của cô phát ra từ loa:

*”Anh ơi, anh đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả minh tinh. Lông mi anh dài thật đấy, lại còn thơm nữa, em muốn hôn mãi thôi!”*

*”Anh ơi, anh là người mẫu nam phải không? Một tháng lương bao nhiêu? Chờ em có tiền, em bao anh!”*

Giọng nói nũng nịu của chính mình vang lên rõ mồn một, Quý Vãn Anh chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

“Bao nuôi tôi à? Tôi rất rẻ.”

---

Quý Vãn Anh gần như bỏ chạy trong hỗn loạn.

Khi về đến nhà, cô nhìn thấy Ngô Lam đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt đen như than.

“Con còn biết đường về nhà à?”

Quý Vãn Anh cúi thấp mắt: “Hôm qua con đi tụ tập với bạn bè, ngủ lại nhà Dư Minh.”

“Xì, Vãn Anh, mẹ hỏi con, vụ kiện đã có kết quả rồi đúng không?” Ngô Lam khoanh tay trước ngực, giọng lạnh lùng chất vấn.

Cô im lặng một lúc, nhưng Ngô Lam không định bỏ qua, tiếp tục truy vấn: “Con đừng nghĩ đến chuyện chối. Mẹ của Tiểu Tống đã nói với mẹ rồi, mẹ biết hết cả rồi!”

“Phải, đã có kết quả. Con định sẽ nói với mẹ sau.”

“Quý Vãn Anh! Con là do mẹ sinh ra, mẹ chỉ cần nhìn tay con nhúc nhích là biết con đang nghĩ gì. Con sợ mẹ hỏi xin tiền đúng không?”

Quý Vãn Anh cười nhạt: “Mẹ, số tiền này vốn dĩ chỉ thuộc về con, chẳng phải sao?”

“Con!”

Ánh mắt Ngô Lam khẽ lóe lên, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: “Vãn Anh à, mẹ không phải tham tiền của con. Chỉ là con còn nhỏ, số tiền lớn như vậy để trong tay con, lỡ bị người ta lừa thì sao? Con đưa tiền cho mẹ, mẹ sẽ giúp con quản lý. Mẹ là mẹ ruột của con, con còn không yên tâm giao tiền cho mẹ sao?”

Không yên tâm.

Chỉ có giữ tiền trong tay mình, cô mới thấy an toàn.

Quý Vãn Anh vốn không định nói rõ mọi chuyện sớm như vậy, nhưng đến mức này rồi thì chẳng có gì phải giấu nữa.

“Mẹ, con đã bàn bạc xong với Tiểu Khiêu. Khi nào nhận được tiền, con sẽ mua nhà, mua nhiều căn. Một căn cho mẹ, một căn cho Tiểu Khiêu. Căn của Tiểu Khiêu sẽ được sang tên cho em sau khi em tốt nghiệp cấp ba. Học phí của Tiểu Khiêu, mẹ cũng không cần lo, con sẽ lo cho em đến khi học xong đại học.”

Đây là điều mà bố cô mong muốn được nhìn thấy.

“Chỉ thế thôi sao? Hết rồi à?” Ngô Lam không thể tin nổi: “Vãn Anh, con nghĩ Tiểu Khiêu tốt nghiệp là xong à? Nó đi làm, lấy vợ, cái gì mà chẳng cần tiền? Còn cháu tương lai của mẹ nữa, chẳng lẽ không cần tiền sao? Vãn Anh, con thật quá ích kỷ, số tiền lớn như vậy mà con chỉ định dùng hai căn nhà để đuổi mẹ với em đi sao? Mẹ là mẹ ruột của con, Tiểu Khiêu cũng là em trai ruột của con đấy!!”

Quý Vãn Anh lúc này lại cực kỳ bình tĩnh.

“Mẹ, nhà ở Giang Thành không hề rẻ. Tính cả căn nhà mà ông ngoại để lại, mẹ cũng sẽ để lại cho Tiểu Khiêu. Ba căn nhà, con nghĩ đủ để em ấy sống tốt rồi. Hơn nữa, Tiểu Khiêu là con trai duy nhất của nhà họ Quý. Em ấy không thể mãi trốn dưới sự bao bọc của mẹ. Em ấy cần phải trưởng thành, và con đã cố gắng hết sức để cung cấp cho em ấy những gì cần thiết.”

“Nếu sau này, đến cả tiền cưới vợ mà Tiểu Khiêu cũng phải dựa vào chị gái, thì chỉ có thể nói rằng cách giáo dục của mẹ thất bại, và con trai mẹ – em trai con – đã bị mẹ nuôi hỏng rồi!”

Quý Vãn Anh rất yêu thương em trai mình, nhưng cô không thể chấp nhận thái độ ngang ngược, vô lý của Ngô Lam.

“Con... con... con đúng là đứa vô tâm! Nếu bố con biết con đối xử với mẹ con thế này, nếu ông ấy còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý!”

“Không, bố sẽ ủng hộ con. Ngay cả Tiểu Khiêu cũng đồng ý với ý kiến của con. Người duy nhất không chấp nhận là mẹ. Mẹ à, đừng tiêu hao tình cảm con dành cho Tiểu Khiêu, và cũng đừng bào mòn sự bao dung mà con dành cho mẹ. Những trách nhiệm mà một người chị và một đứa con gái cần gánh vác, con đều sẽ làm tròn. Nhưng những gì không thuộc về con, con sẽ không gánh lấy dù chỉ một chút.”

“Nói xong rồi, đầu con còn hơi đau, con về phòng nghỉ trước đây.”

*Cạch!*

Tiếng cửa đóng lại, bỏ lại Ngô Lam đứng sững giữa phòng khách, vừa tức giận vừa bất lực.

Quý Vãn Anh ngồi trong phòng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Có lẽ, cô và mẹ không nên sống chung với nhau.

---

Tối 10 giờ, Tống Dư Hành xoa xoa huyệt thái dương, vừa rời khỏi văn phòng.

Trong những ngày qua, mẹ và em gái anh không ngừng mắng chửi Quý Vãn Anh mỗi khi gặp anh, còn tiện tay vứt bỏ toàn bộ đồ đạc thuộc về cô trong căn biệt thự.

Chẳng muốn quay lại căn biệt thự ngột ngạt đó, anh dọn về căn nhà hai người từng ở cùng nhau – ngôi nhà mà cả hai từng gọi là “nhà hôn nhân.”

Trong nhà vẫn còn một số đồ vật Quý Vãn Anh chưa mang đi. Ban đầu anh định để giúp việc dọn hết, nhưng rồi lại đổi ý, nói rằng để anh tự xử lý.

Khi nhìn thấy khung ảnh cưới trên tủ đầu giường, anh không khỏi có chút cảm xúc khó tả.

Bức ảnh cưới này được chụp vào lúc anh tranh thủ chút thời gian rảnh hiếm hoi. Toàn bộ quá trình chuẩn bị từ chọn studio, chọn trang phục, đều là cô tự làm. anh chỉ xuất hiện vào phút cuối để chụp vài tấm.

Bức ảnh lớn phóng to, anh cho rằng quá vướng mắt nên không cho trưng bày. Vì thế chỉ có một chiếc khung nhỏ đặt trên tủ đầu giường.

Nhưng suốt những năm qua, số lần anh quay về ngủ trong căn phòng này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Kể cả những lần về, họ cũng “đồng sàng dị mộng,“ mỗi người đắp một chăn, xa lạ như hai kẻ không quen.

Tống Dư Hành châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lên. Vừa lúc đó, một tin nhắn hiện ra.

anh mở ra xem.

*”Đây là số thẻ ngân hàng của tôi: 62261111111. Khi nào anh chuyển tiền, báo tôi một tiếng.”*

Cảm xúc nghẹn lại trong lòng anh lúc này bỗng khiến anh bật cười.

*Bốp!*

anh ném mạnh khung ảnh vào thùng rác, ánh mắt lạnh như băng.

anh muốn xem, cuối cùng người khóc sẽ là ai!