Vương Tuyết Doanh là một người sắc sảo, đặc biệt khi đối mặt với đàn ông, cô dễ dàng hiểu được ánh mắt của họ trong nháy mắt. Cái liếc mắt vô thức của Tống tổng vừa rồi, không giống như nhìn một người xa lạ. Rõ ràng trong đám người mới kia, có một người đặc biệt đối với hắn.

Khi biết người đáng ghét kia đang ở căn-tin, Quý Vãn Anh liền mất hết hứng thú ăn uống.

“Vãn Anh, cô không xuống ăn trưa sao?”

“Không.” Cô cười nhạt.

Chẳng mấy chốc, văn phòng chỉ còn lại cô và Ngô Duệ.

Đóng laptop lại, cô lướt điện thoại một chút, bóng người tiến lại gần.

“Sao cô không xuống ăn cơm?”

“Anh Duệ,“ Vãn Anh ngồi thẳng dậy, “Sáng em ăn nhiều quá, giờ vẫn chưa thấy đói.”

“Ừm, vậy tôi mang phần lên cho cô nhé?”

Qua mấy ngày làm việc cùng nhau, Ngô Duệ đã phần nào chấp nhận cô gái mới này.

Nụ cười nhẹ thoáng qua môi Vãn Anh, “Không cần đâu. Em có mang bánh mì, lát nữa đói ăn tạm cũng được.”

“Thế cũng được.” Ngô Duệ không ép, xoay người rời đi.

Ở căn-tin của Tài Vực, Tống Dư Hành ăn cơm trong trạng thái lơ đãng. Hương vị đúng là tầm thường, không bằng món mà Quý Vãn Anh nấu.

Dạo gần đây, hắn thỉnh thoảng lại nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét đó một cách thường xuyên hơn. Điều này khiến hắn không khỏi bực bội, đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi.”

Hôm nay, hành động của hắn bất ngờ hơn thường lệ, khiến cả người sắc sảo như Vương Tuyết Doanh cũng không giấu được vẻ mặt gượng gạo.

“Tống tổng, có phải món ăn không hợp khẩu vị của ngài không?”

Hắn hít một hơi thật sâu, đối với những hành động vô lý của chính mình ngày hôm nay, trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa giận.

Những người từng nói không ngớt lời về hắn, giờ trong mắt chỉ còn lại đồng tiền.

Hắn lạnh lùng siết chặt quai hàm, đáp: “Không, tôi ăn no rồi. Giám đốc Lâm và biên tập Vương cứ từ từ dùng bữa, tôi còn cuộc họp ở công ty, xin phép đi trước.”

Thấy họ định tiễn mình, hắn nhanh chóng ngăn lại: “Không cần tiễn. Tài xế đang đợi tôi ở bãi đỗ xe.”

Tống Dư Hành rời đi vội vã, khi bước ra, trên người tỏa ra một khí chất lạnh lùng, cấm người khác lại gần.

Nhân viên của Tài Vực thì thầm to nhỏ:

“Tiểu Tống tổng dạo này hình như hơi thất thường nhỉ.”

“Chuyện của bá tổng, liên quan gì đến cậu. Nếu tôi giàu như anh ta, tôi cũng sẽ ngày ngày tỏ thái độ với người khác.”

“Tsk, thôi ăn nhanh đi, giờ nói mấy chuyện này làm gì, về nhà nằm mơ rồi muốn gì cũng có.”

Giám đốc Lâm có chút bất an: “Tuyết Doanh, vị Tống tổng này...”

Vương Tuyết Doanh khẽ nhíu mày, cũng thấy rối: “Không sao đâu, Giám đốc Lâm. Tối nay tôi sẽ gấp rút hoàn thiện bản thảo, ngày mai đến Vị Tân gặp trợ lý của Tống tổng xem sao, thăm dò ý tứ một chút.”

Họ không muốn chỉ vì một buổi phỏng vấn không suôn sẻ mà đắc tội với người ta.

Nếu thực sự là do tiếp đãi không chu đáo, ít nhất họ còn có cơ hội để bù đắp.

Buổi chiều, công ty quay lại không khí bận rộn thường ngày, chẳng ai dám thì thầm bàn tán nữa.

Quý Vãn Anh lặng lẽ trải qua một ngày thứ Sáu bình yên. Buổi tối, cô đã hẹn với Gia Mỹ và Dư Minh. Tan làm lúc 5 giờ, cô có khoảng 40 phút để về nhà, trang điểm và chuẩn bị đi gặp bạn.

Nhưng gần đến 5 giờ, Vương Tuyết Doanh bất ngờ đi đôi giày cao gót đỏ, uyển chuyển lắc lư bước tới gần bàn làm việc của cô.

“Vãn Anh, em ở đâu vậy? Tan làm chị tiện đường đưa em về nhé?”

Việc Vương Tuyết Doanh đột ngột quan tâm một nhân viên mới, mà người này lại còn là “đệ tử mới” của Ngô Duệ, lập tức khiến không khí trong văn phòng trở nên ngột ngạt.

Ánh mắt Ngô Duệ mỏng như một lưỡi dao sắc lạnh.

Vương Tuyết Doanh tất nhiên cảm nhận được ánh nhìn đầy sắc bén từ phía anh, cô cười thách thức: “Anh Duệ, tôi đưa cô học trò nhỏ của anh về nhà, anh không giận chứ?”

Đáy mắt Ngô Duệ lóe lên một tia lạnh lùng, anh đứng dậy, quay lưng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh như băng.

“Chị muốn đưa ai về thì tùy, không liên quan đến tôi.”

Chẳng ai tin rằng câu nói “không liên quan” của anh thật sự là không quan tâm.

Ngay cả Quý Vãn Anh cũng cho rằng, nếu cô nhận lời Vương Tuyết Doanh, từ nay về sau Ngô Duệ sẽ không còn đối xử tử tế với cô nữa.

“Cảm ơn chị, nhưng tối nay em có hẹn với bạn rồi, lát nữa họ sẽ đến đón em.”

Vương Tuyết Doanh khẽ cong môi: “Vậy để lần sau nhé.”

Cơn bão vừa chớm đã tan, những người hóng chuyện cũng thôi bàn tán, lặng lẽ tản đi.

Thứ Sáu ai cần tan thì tan, về nhà tận hưởng cuối tuần vẫn quan trọng hơn.

Quý Vãn Anh không hiểu vì sao Vương Tuyết Doanh lại bất ngờ nhiệt tình với mình như vậy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng người này không có ý tốt, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.

---

“chú ba, chú đến nhà hàng chưa?”

Yến Tinh Quân vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy đến gặp chú mình, Yến Bắc Thần.

Tiếng bật lửa vang lên lanh lảnh, Yến Bắc Thần châm một điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo bao quanh khuôn mặt góc cạnh của hắn, khiến nó trở nên mơ hồ.

“Tinh Quân, cậu gấp gáp mời tôi ăn cơm như vậy làm gì?”

Chiếc xe của hắn đang đỗ dưới chung cư nhà Quý Vãn Anh, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút suy tư.

“chú ba, ngày mai cháu phải vào đoàn phim ở cái nơi hẻo lánh chẳng ai buồn đến. Hôm nay không ăn, ngày mai e rằng không còn thời gian nữa. Lâu lắm rồi không gặp, chẳng lẽ chú không nhớ thằng cháu nhỏ này sao?”

Yến Bắc Thần cười nhạt: “Nhớ cậu làm gì? cậu có phải người ta đâu.”

Yến Tinh Quân sững người, có chút nghi ngờ vào tai mình. Vừa rồi chú hắn nói gì vậy? “chú ba, chú có người trong lòng rồi hả? Thím ba của cháu là ai?”

Yến Tinh Quân không nghĩ trong số các tiểu thư danh giá ở Đế Đô có ai đủ xứng với Yến Bắc Thần. Hay đó là một người ở cái thành phố nhỏ bé Giang Thành này?

Chờ một lúc, đáng lẽ người mà hắn mong đợi đã tan làm, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng.

Hắn nhấn ga, lạnh lùng nói: “Không chờ nữa, tôi đến thẳng Moon Bar .”

Yến Tinh Quân nhìn hộp quà bồi bổ mà ông nội dặn đi dặn lại phải đưa tận tay Yến Bắc Thần. Xem ra hôm nay không có cơ hội đưa rồi.

“Được, cháu sẽ đến ngay.”

---

Moon Bar.

Gia Mỹ diện váy dây đen, điệu nhảy đầy gợi cảm. Cô kéo Quý Vãn Anh, người đang có vẻ lạc lõng giữa buổi tụ tập, ra sàn nhảy.

“Vãn Anh, đừng ngồi nữa, chơi hết mình đi!”

Quý Vãn Anh: “......”

“Haiz, mới hai mươi tư mà đã cảm thấy như sắp bước vào tuổi già vậy.”

Dư Minh cũng chen vào cuộc vui, chạm vào tai của cô bạn thân, kéo dài giọng: “Bảo bối, cậu mặc nhiều quá rồi đấy!”

Không nói không rằng, cô ấy trực tiếp ra tay kéo chiếc áo thun đen rộng thùng thình của Quý Vãn Anh xuống khỏi vai, lộ ra phần xương quai xanh quyến rũ.

Gia Mỹ hứng khởi gật đầu tán thưởng với Dư Minh: “Đúng rồi! Vãn Anh, nếu là Tớ thì Tớ đã không bao giờ mặc kín như cậu!”

Dưới ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và những bước nhảy cuồng nhiệt, Quý Vãn Anh chỉ cố gắng chịu đựng được một lát rồi đầu hàng: “Không được, Tớ chóng mặt quá, Tớ đi ngồi nghỉ chút.”

Quay lại ghế ngồi của mình, cô cảm nhận được ánh mắt tò mò, có phần soi mói từ những người xung quanh, khiến cô hơi khó chịu.

Cô cầm ly cocktail sặc sỡ trước mặt, khẽ nhấp một ngụm.

Không biết vì mệt mỏi hay do sự náo nhiệt xung quanh khiến cô không thoải mái, ánh mắt cô nhìn ly rượu trong tay, đầu khẽ nghiêng như muốn trốn thoát khỏi cơn nhức nhối.

Mọi thứ xung quanh dường như bị phóng đại lên: tiếng trống dồn dập, đám đông ồn ào, những chiếc ly va vào nhau leng keng. Quý Vãn Anh cảm thấy lồng ngực dâng lên một luồng khó chịu không rõ nguyên do.

Hai cô bạn thân vẫn đang xoay mình điên cuồng trên sàn nhảy, cô quyết định ra ngoài hít thở không khí.

---

“chú ba, người đó là ai vậy?” Yến Tinh Quân vừa gặp đã bắt đầu dò hỏi.

Nhưng đáng tiếc, chú ba của anh – Yến Bắc Thần – luôn kín tiếng, chẳng hé nửa lời: “Con nít không cần quan tâm.”

“chú ba, cháu đã hai mươi ba rồi!” Yến Tinh Quân đã trưởng thành từ lâu, điều anh ghét nhất là bị người khác coi như con nít.

Yến Bắc Thần nhướng mày, nhàn nhạt buông một câu: “Thế à? Tôi thấy cậu chẳng trưởng thành chút nào.”

Yến Tinh Quân: “……???”

Anh đành nén nhịn!

“Đây, là đồ bố cháu gửi cho chú.” Anh ném gói quà một cách hờ hững, nhưng thực ra trong lòng đang thấp thỏm không yên.

Anh không ngờ ông nội lại có chiêu hậu mãi như vậy.

Yến Bắc Thần mở gói quà, bên trong là một thanh chocolate. Trong số những món bồi bổ mà ông nội dặn mang theo, ông còn đặc biệt dặn thanh chocolate này là quà của bố anh gửi cho chú ba.

Yến Tinh Quân thầm nói xin lỗi trong lòng: “Bố ơi, con xin lỗi. Dù sao thì bố và chú ba cũng không thân thiết, có chuyện gì thì bố đi tìm ông nội mà phân bua!”

Yến Bắc Thần nghi ngờ: “Bố cậu mua?”

“Ông ấy chuyển thành người tốt rồi à?”

Một người anh cùng cha khác mẹ vốn chẳng thân thiết, bỗng dưng lại mua đồ ăn cho mình, nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.

Yến Tinh Quân nghểnh cổ lên, lớn giọng: “chú ba, sao chú nói bố cháu như thế! Đúng là ông ấy có hơi đáng ghét, nhưng chẳng đến mức bỏ thuốc độc vào chocolate đâu!”

Yến Bắc Thần khẽ cười khẩy, xé bao bì rồi cắn một miếng.

Cũng phải.

Yến Thời Huyên có thể không ưa hắn, nhưng cũng không đến mức muốn lấy mạng hắn.

Yến Tinh Quân nhìn chú ba lạnh lùng, xa cách đang ăn một cách ngon lành, tò mò hỏi: “chú ba, chú ăn chocolate thế thôi à?”

“Ừ, đắng đắng ngọt ngọt, tôi thích cái vị này.”

...

Được thôi.

Nhưng chưa ăn được bao lâu, các mạch máu trên mu bàn tay Yến Bắc Thần nổi lên, đôi mắt đen thẫm cuộn trào những cơn sóng bất định. Hắn thở hổn hển, cảm giác nóng rực và bực bội bốc lên khắp người.

“Thằng nhóc, cậu bỏ thuốc vào chocolate à?”

Yến Tinh Quân vốn đang thấp thỏm lo lắng, muốn biết ông nội đang bày trò gì, nhưng khi nhìn thấy chú ba đỏ bừng từ mặt đến cổ, hơi thở gấp gáp bất thường, anh lập tức hiểu rằng... hỏng bét rồi!

Anh xua tay loạn xạ: “Cháu... cháu không có! Không phải cháu! Cháu chỉ là người chuyển hàng thôi!”

Cảm thấy tình hình không ổn, anh co giò bỏ chạy như có ma đuổi.

Yến Bắc Thần nghiến răng: “Hỏng rồi, đúng là trúng kế thằng nhóc này!”

Dùng chân nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là trò của ai đó đứng sau.

Ngày mai, dù Yến Tinh Quân có trốn vào đoàn phim ở nơi hẻo lánh, hắn cũng sẽ lôi cổ thằng nhóc này ra cho bằng được!

Cơn nóng bừng trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, cộng thêm tiếng nhạc mê hoặc xung quanh, khiến hắn gần như mất kiểm soát.

Biết không thể ở lại đây lâu hơn, hắn dùng ý chí mạnh mẽ để chống đỡ, lảo đảo bước ra khỏi quán bar.

Khi vừa bước đến cửa Moon Bar, một bóng dáng xiêu vẹo đập vào tầm mắt của hắn.

Yến Bắc Thần cắn răng, nhanh chóng sải bước lên phía trước, bàn tay nóng rực giữ lấy vòng eo mảnh mai đang nghiêng ngả, hơi dùng lực kéo người đó về phía mình. Mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi hắn.

Họng hắn như bốc lửa, khẽ nuốt xuống.

Trong cơn quay cuồng, Quý Vãn Anh theo bản năng muốn tìm một điểm tựa. Bàn tay trắng nhỏ khua khoắng phía trước, ngón tay chạm được thứ gì đó lập tức bám chặt.

Khi hai cơ thể nóng rực chạm vào nhau, bàn tay cô vô tình vòng qua cổ Yến Bắc Thần, kéo hắn xuống. Trong khoảnh khắc, đôi môi mềm mại của cô khẽ chạm vào môi hắn.

Cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến Yến Bắc Thần lập tức lùi lại. Đôi mắt dài hẹp của hắn đầy sự kiềm chế, như thể có thứ gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Giọng hắn khàn khàn, mồ hôi rơi đầy trán: “em làm gì ở đây?”

Quý Vãn Anh hơi ngửa mặt, đôi mắt dài cong vút, ánh nước long lanh phủ đầy vẻ mơ màng hỗn loạn.

Cô đưa ngón tay trắng ngần chạm vào đôi môi vừa bị hắn chạm qua, khẽ lên tiếng, gò má đỏ bừng không tự nhiên: “Của anh... ngon lắm.”