“Quý tiểu thư, chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Nói thật, việc tuyển dụng cô là điều chúng tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Với trình độ học vấn của cô, đáng ra cô nên có một mức lương cao hơn. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô chỉ làm việc một năm, và trong ba năm gần đây không có kinh nghiệm làm việc, nên năng lực của cô vẫn cần được kiểm chứng.” “Giám đốc Thiệu, tôi hiểu khoảng trống trong kinh nghiệm làm việc mấy năm qua có thể khiến anh e ngại. Nhưng nếu các ngài đã lựa chọn tôi, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình để mang lại một kết quả thực tập tốt đẹp.” Thiệu Cầm mỉm cười, đưa tay ra: “Được. Hy vọng cô sẽ là một phần của Tài Vực.” Quý Vãn Anh nở nụ cười chân thành, bắt tay ông: “Cảm ơn. Tôi rất vui khi được gia nhập công ty.” Không ngờ rằng chỉ sau một lần nộp hồ sơ, một trong ba công ty mà cô coi trọng nhất đã gửi lời mời làm việc. Tuy nhiên, hợp đồng đi kèm với điều kiện có sáu tháng thử việc. Nói trắng ra, nếu trong thời gian này không đạt yêu cầu, cô sẽ bị sa thải ngay lập tức. Tài Vực là một công ty khá có tiếng tại Giang Thành. Dù không nổi bật bằng Tài Chính Mới, nhưng với tình trạng hiện tại của cô, đây là cơ hội tốt nhất mà cô có thể giành được. --- Khi Quý Khiêu tan học và trở về nhà, cậu liền nghe được tin vui. “Chị, chị tìm được việc rồi hả? Thế nào, công ty có lớn không?” Quý Vãn Anh vừa ăn một miếng thức ăn, vừa trả lời: “Cũng ổn, không bằng công ty trước đây, nhưng cũng không tệ.” “Một tháng được bao nhiêu lương?” Ngô Lam chen vào hỏi, rõ ràng đây mới là điều bà quan tâm nhất. “Lương thực tập là 4.500 tệ, bao một bữa ăn. Sau sáu tháng, nếu ký hợp đồng chính thức thì chắc chắn sẽ tăng.” Cô dự đoán rằng lương sau khi ký hợp đồng chính thức có thể khoảng 7.000 tệ, con số đủ để sống dư dả tại Giang Thành. Quý Vãn Anh rất hài lòng với mức lương này, nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu thì đã bị dội một gáo nước lạnh. “4.500? Chỉ có vậy mà con còn phải thử việc sáu tháng? Sau khi chuyển chính thức cũng chỉ được 7.000? Tiền lương chuyển chính của con còn chưa đủ để mẹ mua một cái móc chìa khóa ở A Store!” Ngô Lam châm chọc. Sắc mặt Quý Vãn Anh tối sầm lại: “Mẹ, nếu mẹ thấy ít, vậy mẹ đưa luôn khoản lương hưu 2.000 tệ của mẹ cho con đi. Con không như mẹ, tiền ít hay tiền nhiều đối với con đều không có gì đáng chê cả.” Ngô Lam nghẹn lời. Con bé này đúng là điên rồi sao? Cả 2.000 tệ tiền hưu trí cũng dám nhắc tới! Quý Vãn Anh cười lạnh. Mẹ cô làm phu nhân nhà giàu cả đời, lúc có tiền thì làm sao quan tâm đến mấy chuyện như đóng tiền hưu trí. Số tiền hưu hiện tại có được cũng nhờ bà đi nhờ vả người khác làm thủ tục nghỉ hưu vì lý do sức khỏe. Nhưng không có tiền thì ngay cả “ruồi nhặng” cũng trở thành của quý. Với 2.000 tệ tiền hưu trí mỗi tháng, đừng mơ nói đến hàng hiệu, ăn no bụng đã là tốt rồi! “Quý Vãn Anh, Con không cần lấy mấy lời này để chọc tức ta. Con không chê tiền ít, thế sao lại ly hôn?” “Đủ rồi!” Quý Khiêu lên tiếng can ngăn. “Mẹ, sao mẹ cứ trách chị mãi thế. Gã đàn ông đó đã ngoại tình, ly hôn chẳng phải là chuyện quá bình thường sao? Người bình thường ai cũng sẽ ly hôn, chị con không sai!” “Thằng nhóc thối này, lúc nào cũng bênh chị Con , đúng không? Vậy thì đừng ăn cơm nữa! Cơm là ta nấu, để chị Con nấu cho mà ăn!” Ngô Lam tức giận bê cả bốn món ăn đi. Quý Vãn Anh đã quá quen với những cuộc cãi vã với mẹ, chỉ nhún vai, thản nhiên nói: “Chị ăn no rồi. Tủ còn mì ăn liền, em tự nấu nước sôi mà làm một bát.” Quý Khiêu: Chị ruột thật đấy sao? --- Tống Dư Hành đã mời Hoắc Tông Vi ba lần nhưng lần nào cũng bị từ chối với lý do bận rộn. Cuối cùng, anh quyết định đích thân đến văn phòng luật sư của đối phương. Tại quầy lễ tân của Sùng Tân, anh nhận được câu trả lời đầy chuyên nghiệp: “Xin lỗi, luật sư Hoắc của chúng tôi cần phải đặt lịch hẹn trước. Hôm nay e rằng ngài Tống phải quay lại vào ngày khác.” “Phiền cô báo với anh ta, nói rằng tôi họ Tống.” Hai cô lễ tân liếc nhìn nhau. Họ Tống? Nghe cũng không đặc biệt lắm. Đặc biệt nhất vẫn là chàng trai họ Yến siêu đẹp trai tháng trước thì đúng hơn. Dù vậy, giữ vững thái độ chuyên nghiệp, một trong hai cô lễ tân gọi vào văn phòng của Hoắc Tông Vi: “Luật sư Hoắc, có một vị khách họ Tống muốn gặp ngài.” Tống Dư Hành chăm chú quan sát biểu cảm của lễ tân, cố gắng đoán xem phản ứng của Hoắc Tông Vi là gì. Nhưng người lễ tân chỉ cười, sau đó lịch sự cúp máy. “Xin lỗi, luật sư Hoắc của chúng tôi hiện đang tiếp khách. Nếu ngài cần gấp, vui lòng đăng ký lịch hẹn. Dự kiến tuần sau nữa sẽ có lịch trống.” Khuôn mặt của Tống Dư Hành tối sầm lại. Tuần sau nữa? Anh sợ rằng đến lúc đó vụ kiện đã kết thúc rồi! “Làm ơn, tôi chỉ chờ ở đây cho đến khi anh ấy tiếp xong khách có được không?” “Điều này... Thưa ngài, ngài đang làm khó chúng tôi.” Một bóng dáng nhẹ nhàng lướt tới, mái tóc đen được buộc gọn sau đầu, làn da trắng như ngọc, khiến ánh mắt của Tống Dư Hành thoáng dừng lại. Quý Vãn Anh bước vào với vẻ tự nhiên, hôm nay cô đã hẹn với luật sư Hoắc để trao đổi về vụ kiện, chiều nay còn phải đi kiểm tra sức khỏe cho công việc mới. “Xin chào, tôi đã hẹn với luật sư Hoắc.” Cô lễ tân lập tức thay đổi thái độ, trở nên nhiệt tình: “Quý tiểu thư, cô đến rồi. Mời đi lối này, luật sư Hoắc đang chờ trong phòng khách.” “Quý Vãn Anh?” Tống Dư Hành khẽ lẩm bẩm. Khoảng cách giữa lần gặp trước và bây giờ chỉ mới một tuần, nhưng đối với anh, lại như đã qua cả một đời. Quý Vãn Anh nhướng mày, liếc nhìn về phía anh với vẻ thờ ơ, lúc này mới để ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh. “Anh đến đây làm gì?” Bị đơn tìm đến văn phòng luật sư của nguyên đơn, điều này lập tức khiến cô cảnh giác. Tống Dư Hành cứng cỏi nói: “Tôi đến tìm người.” Cô lễ tân tốt bụng giải thích: “Quý tiểu thư, vị tiên sinh này cũng đến tìm luật sư Hoắc, nhưng vì không hẹn trước nên luật sư Hoắc không gặp.” ... Một nụ cười giễu cợt thoáng hiện trên môi Quý Vãn Anh: “Tống Dư Hành, bây giờ anh vì muốn thắng vụ kiện mà không từ thủ đoạn nào đúng không? Một bị đơn lại đến tìm luật sư của tôi, rốt cuộc anh đang muốn làm gì?” Ồ, hóa ra vị tiên sinh này là chồng của Quý tiểu thư. Cô lễ tân lập tức hóng hớt ở hàng đầu. Sắc mặt Tống Dư Hành căng thẳng, giọng nói lạnh lùng: “Quý Vãn Anh, tôi không như cô nghĩ đâu.” “Vậy anh đến đây làm gì?” Quý Vãn Anh gặng hỏi. “Tôi... tôi chỉ muốn bàn chút chuyện với luật sư Hoắc.” Tống Dư Hành cảm thấy bực bội. Anh không thể nói thẳng rằng mình muốn hàn gắn quan hệ với luật sư đại diện của cô và cố gắng tạo mối liên hệ với nhà họ Yến, đúng không? “Vãn Anh, chúng ta nói chuyện một chút được không.” Nói rồi, Tống Dư Hành định đưa tay ra kéo cô lại, nhưng Quý Vãn Anh nhanh nhẹn né tránh. “Từ lúc anh bắt đầu nói dối tôi, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi. Tống Dư Hành, đừng để tôi coi thường anh.” Dứt lời, cô không quay lại mà đi thẳng vào phòng họp, bỏ lại người đàn ông đứng sững tại chỗ. Ngực Tống Dư Hành như bị chẹn lại, cảm giác khó chịu trào dâng. Coi thường anh? Cô lấy tư cách gì mà coi thường anh? Chẳng qua là người anh không cần nữa thôi, cô nghĩ mình giỏi lắm sao? Cô lễ tân vừa gọi điện thay anh, giờ nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Nhận thấy ánh mắt ấy, lửa giận trong lòng Tống Dư Hành lại bùng lên. Anh cầm lấy cuốn sổ đăng ký, lạnh lùng nói: “Được, tôi sẽ đăng ký. Phiền cô sắp xếp lịch hẹn với luật sư Hoắc sớm nhất có thể.” --- Trong phòng họp, vừa nhìn thấy Hoắc Tông Vi, Quý Vãn Anh đã vội vàng hỏi: “Luật sư Hoắc, vừa rồi Tống Dư Hành đến tìm anh. Anh ta lại định giở trò gì nữa sao?” “Không phải.” Hoắc Tông Vi bật cười, vẻ mặt đầy ý trêu chọc. “Tôi nghĩ anh ta đến để kết thân với tôi.” Sắc mặt Quý Vãn Anh thay đổi liên tục, cô không chắc chắn lắm: “Kết thân?” “Ừ, nói chính xác hơn, có lẽ anh ta định thông qua tôi để kết thân với Yến Bắc Thần.” Hoắc Tông Vi cười khẩy: “Trong mấy tuần anh ta ở Giang Thành, ngày nào tôi cũng nhận được điện thoại mời ăn cơm từ anh ta. Ai không biết còn tưởng tôi là thư ký riêng của Bắc Thần đấy.” Câu nói của Hoắc Tông Vi khiến Quý Vãn Anh hơi sững người. Cách anh nói, chẳng khác nào ám chỉ mối quan hệ giữa anh và Yến Bắc Thần có chút... mờ ám. Bất giác, cô nhớ đến một tin đồn mà mình từng đọc trên một trang báo tài chính gần đây. “Chuyện không thể nói giữa Yến và Hoắc.” Lúc đó cô còn nghĩ bài viết đó thật nhảm nhí, nhưng bây giờ nghĩ lại... Yến Bắc Thần thậm chí mang cả mèo của mình đến Giang Thành, nhưng lại để ở nhà Hoắc Tông Vi nuôi. Điều này... thực sự có chút không bình thường. “Quý tiểu thư? Quý tiểu thư?” Quý Vãn Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ: “À, xin lỗi, vừa rồi tôi nghĩ đến vài chuyện.” Cô quay lại vấn đề chính, ngập ngừng hỏi: “Luật sư Hoắc, xin lỗi nếu câu hỏi này hơi đường đột, nhưng liệu Yến thiếu có cho anh ta cơ hội không?”