Cùng là “kẻ thù không đội trời chung,“ Quý Vãn Anh đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của Phùng Ngọc Doanh như lòng bàn tay.

Cả hai đều là con một trong gia đình, nhưng điểm khác biệt lớn là ba cô chỉ có mình cô, còn ba của Phùng Ngọc Doanh thì lại không chắc chắn như vậy.

Chuyện ông Phùng tìm thầy thuốc để cầu con trai đã là đề tài bàn tán từ ba năm trước. Mẹ của Phùng Ngọc Doanh đã gần năm mươi tuổi, chắc chắn không thể tự sinh được, vậy nên mọi người đều đoán rằng ông Phùng đã có con trai từ bên ngoài.

Quý Vãn Anh thật sự không hiểu tại sao Phùng Ngọc Doanh cứ thích so bì mọi thứ với mình.

Cô kết hôn với Tống Dư Hành vì từng thật lòng yêu anh, trong khi Phùng Ngọc Doanh lại tìm một “phượng hoàng nam” (người đàn ông xuất thân thấp kém nhưng tham vọng) để kết hôn, chuyện gì cũng bắt chước theo cô, việc gì cũng muốn hơn cô một bậc.

Nếu như ba của Phùng Ngọc Doanh thật sự đưa một đứa con trai về nhà, liệu thái độ của người chồng “phượng hoàng nam” kia có thay đổi hoàn toàn hay không? Điều đó khó mà đoán trước.

Quý Vãn Anh đã nhận ra một điều trong khoảng thời gian này: đừng bao giờ thử thách lòng người.

Cái mà bạn cho là sự chân thành, có thể trong mắt người khác chỉ là một bước tính toán tỉnh táo hướng về tiền bạc mà thôi.

Cô không muốn nhiều lời với Phùng Ngọc Doanh, chỉ định lướt qua, nhưng không ngờ lời của mình lại vô tình chạm vào điểm đau của đối phương.

Phùng Ngọc Doanh lập tức kéo cô lại, lớn giọng:

“Cô có ý gì? Có phải cô đã nghe được chuyện gì không?”

Quý Vãn Anh khó chịu giằng tay ra, giọng lạnh nhạt:

“Thay vì chất vấn tôi, chi bằng về nhà nói chuyện với ba cô cho rõ ràng.”

Nói xong, cô xoay người rời đi một cách dứt khoát.

Phùng Ngọc Doanh đứng sững lại, nhìn bóng lưng cô khuất dần mà không nói thêm được gì. Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở một căn phòng phía trước.

Căn phòng đó từ ba năm trước đã được người ta bao dài hạn. Vì phòng có hướng nhìn ra sông rất đẹp, cô từng nhiều lần muốn đặt nhưng đều bị từ chối.

Dựa vào cái gì mà Quý Vãn Anh có thể vào đó?!

Nghĩ đến điều gì, Phùng Ngọc Doanh khẽ cười khinh miệt. Hóa ra Quý Vãn Anh đã bám được đại gia rồi, bảo sao lại dám ly hôn.

Nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

---

Quý Vãn Anh đi khá lâu, Yến Bắc Thần đang định ra ngoài tìm thì vừa mở cửa liền va phải cô.

Anh ngửi thấy hương hoa dành dành nhàn nhạt trên mái tóc cô, không nhịn được hít sâu một hơi.

Người đối diện đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí:

“Xin lỗi.”

Ánh mắt sắc bén của Yến Bắc Thần dịu đi:

“Tôi còn tưởng em lạc đường trong Dật Tinh rồi.”

Quý Vãn Anh cúi đầu ngồi lại chỗ của mình, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch.

“Không có. Vừa gặp một người quen, nói vài câu thôi.”

Cô đổi chủ đề, đột nhiên nhận ra không thấy Hoắc Tông Vi đâu:

“Luật sư Hoắc đâu rồi?”

“À, anh ta đi đón mèo rồi. Cherry vừa làm triệt sản mà.” Yến Bắc Thần nhàn nhạt đáp.

Quý Vãn Anh khẽ nhíu mày:

“Nhưng Cherry là mèo cái mà? Vừa rồi luật sư Hoắc nói là nó đi… thiến cơ mà?”

“...”

“Ồ, Cherry là mèo đực. Tôi nói với em nó là mèo cái à?”

Đến lượt Quý Vãn Anh á khẩu.

Cô nghĩ lại, cảm thấy Yến Bắc Thần không có lý do gì để nói dối, có lẽ cô đã nghe nhầm thật.

---

Bên nhà họ Tống, bữa ăn lại chẳng còn ngon miệng chút nào.

Ánh mắt sắc lạnh của Tống Minh Xuyên nhìn thẳng vào con trai, giọng không vui:

“Lương Xuyên chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Dư Hành, có phải con đã quá xem thường Hoắc Tông Vi rồi không?”

Tống Dư Hành cúi đầu, im lặng không nói gì.

Anh biết mình đã đặt niềm tin sai chỗ vào Lương Xuyên. Ban đầu, anh tưởng rằng anh ta có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ cũng chỉ là một kẻ bất tài vô dụng.

“Ba, hôm nay là do con chủ quan.”

“Thật ra, vụ ly hôn với Quý Vãn Anh chẳng có gì là thắng hay thua. Dù cho con có giao hết số tài sản đứng tên mình thì cũng có sao đâu?”

Nhưng rồi giọng điệu của Tống Minh Xuyên chợt thay đổi, trở nên sắc bén hơn:

“Chỉ là, Dư Hành, chuyện này con làm thật sự quá ngu ngốc. Trước phiên tòa, con tự ý tìm một luật sư không đáng tin. Sau khi ra tòa, con lại quá tự tin, không thèm tham gia vào quá trình. Hơn thế nữa, con còn tùy tiện chuyển nhượng tài sản dưới tên mình, nghĩ rằng làm như vậy là kín kẽ, nhưng thực tế mọi hành động của con đều nằm trong sự kiểm soát của đối phương. Với cái tính thiếu chín chắn và nóng nảy như thế này, sau này ba làm sao giao công ty cho con được?”

“May mắn là con không nắm giữ cổ phần ở Vị Tân, nên việc ly hôn của con không ảnh hưởng lớn đến giá trị của công ty. Nhưng cách con xử lý chuyện này thật sự quá thiếu sáng suốt! Và quan trọng nhất, kết thúc phiên tòa con không nghĩ đến việc bắt tay làm quen với Hoắc Tông Vi sao? Hôm qua ba đã đặc biệt nhắc con rồi đấy!”

Tống Dư Hành đã rất lâu rồi không bị ba mình mắng như vậy. Khuôn mặt anh trông khó coi vô cùng, nhưng anh không có lý do nào để phản bác.

Bởi vì từng câu, từng chữ của ba anh đều đúng, đều chọc thẳng vào điểm yếu của anh. Hôm nay anh thật sự thất bại thảm hại.

“Con sai rồi, ba. Ngày mai con sẽ bảo trợ lý liên hệ với Hoắc Tông Vi.”

“Ừm,“ Tống Minh Xuyên chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trên cổ tay, ánh mắt sắc lạnh:

“Dư Hành, con không tò mò sao? Tại sao hệ thống giám sát của Vị Tân lại rơi vào tay Quý Vãn Anh?”

Ngày hôm sau, tại công ty, khi nghe báo cáo từ người phụ trách an ninh, Tống Dư Hành suýt nữa tức đến phát điên.

“Anh vừa nói rằng, ngày hôm trước, có hacker xâm nhập hệ thống giám sát của các người?”

Người phụ trách run rẩy lau mồ hôi, lắp bắp:

“Dạ đúng, Tống tổng. Tất cả dữ liệu giám sát ngày hôm đó đều đã bị mất.”

“Một chuyện quan trọng như vậy mà các người báo cáo với ai chưa? Chuyện xảy ra đã ba ngày rồi, nếu tôi không hỏi, các người còn định giấu đến bao giờ?”

“Xin, xin lỗi Tống tổng. Tôi định báo cáo rồi, nhưng giám đốc Lưu nói anh ấy sẽ xử lý.”

“Cút! Đồ vô dụng!”

Nhìn sếp nổi trận lôi đình, trợ lý của anh rón rén bước vào, vẻ mặt khó xử, không biết phải mở lời thế nào.

Tống Dư Hành day day thái dương, lạnh lùng nói:

“Nói!”

“Thưa Tống tổng, bên luật sư Hoắc vừa gửi phản hồi, từ chối lời mời gặp mặt của ngài. Anh ấy nói trong thời gian vụ án diễn ra, không tiện gặp riêng.”

Tốt, rất tốt, tất cả mọi người đều đang đối đầu với anh!

Tống Dư Hành vung tay, hất toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất, giọng gằn lên:

“Cút ra ngoài!”

Ngay lúc này, Sở Diêu Dao đứng do dự ở cửa văn phòng, nhẹ nhàng hỏi:

“Anh Dư Hành, sao anh lại tức giận đến vậy?”

Tống Dư Hành ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô:

“Sao cô lại đến đây nữa?”