Vân Lê cảm thấy, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất đông người, thế mà lúc này, cả khu vực nhà ma chỉ còn lại hai người họ.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Những người khác đâu hết rồi? Sao lại chỉ còn lại chúng ta?”

Yến Thời Dung mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm:

“Ừ, anh đã nhờ nhân viên đưa hết các diễn viên và người chơi khác ra ngoài rồi. Em ấy à, ngay cả tiếng sấm cũng sợ, sao lại dám vào nhà ma chứ?”