Tống Minh Xuyên gọi riêng con trai vào thư phòng.

“Vãn Anh thật sự muốn ly hôn sao?”

“Có lẽ vậy. Cô ấy đã đề cập vài lần. Cũng có thể vì Vũ Hi gửi mấy bức ảnh nên hiểu lầm.”

Tống Minh Xuyên nhìn con trai mình sâu sắc, “Ba đã nói từ trước, đừng đi quá gần với cô họ Sở kia. Dù con có ly hôn với Vãn Anh, ba cũng tuyệt đối không chấp nhận cô ta làm con dâu!”

Ông không thích Sở Diêu Dao, từ đầu đến cuối đều không thích. Dù mẹ kế của cô ta, nhà họ Phùng, có thế lực lớn đến đâu, nhưng Tống Minh Xuyên cảm giác rõ rằng cô gái này chỉ khiến con trai ông rơi vào rắc rối.

Cái cớ xuất ngoại rồi bị tuyên bố qua đời, giờ lại đột nhiên “hồi sinh“. Trong đó có bao nhiêu điều khuất tất, người khác không biết, nhưng Tống Minh Xuyên sẽ không bao giờ cho phép Sở Diêu Dao bước vào cửa nhà mình!

“Ba, con biết rồi.”

Tống Dư Hành không nói ra sự thật là hắn không hề muốn ly hôn, cũng không có ý định ly hôn. Hiện tại chỉ là Quý Vãn Anh đơn phương làm mình làm mẩy.

Nhưng hắn cũng không hạ mình để đi dỗ dành một người.

“Giải quyết những bức ảnh đó đi. Dù có lùi một vạn bước, nếu thật sự muốn ly hôn, có những thứ con cũng phải phòng bị.”

Ánh mắt Tống Dư Hành lóe lên, “Con biết rồi, ba.”

---

Sau khi chuyển nhà, người vui nhất chính là Quý Khiêu.

Chỉ là nhà cũ cách trường học quá xa, cậu phải dậy sớm hơn hẳn một tiếng mới kịp giờ học.

“Quý Khiêu, cậu xin nghỉ mấy ngày là đi làm trộm hả? Sáng sớm mà trông phờ phạc thế?” Bạn cùng bàn tò mò hỏi.

Quý Khiêu ngáp một cái, xoa mắt, “Tôi thức đêm học bài đấy.”

Bạn cùng bàn cười khẩy, không tin lời cậu ta.

“Đúng rồi, hôm nay đến trường, cậu có thấy lớp mình thiếu ai không?”

Quý Khiêu nhíu mày, “Ai xin nghỉ à?”

Bạn cùng bàn cười thần bí, “Cố Kinh Trì chuyển trường rồi!”

Cố Kinh Trì vốn dựa vào mối quan hệ gia đình, luôn tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Hầu hết mọi người trong lớp đều không thích cậu ta, nhưng vì bối cảnh gia đình Cố Kinh Trì, chẳng ai dám đứng ra đối đầu.

Hiện tại Cố Kinh Trì đã chuyển đi, có thể nói mọi người đều vui mừng khôn xiết.

“Tôi nghe người khác nói, Cố Kinh Trì gây chuyện rồi, bố cậu ta phải chuyển trường cho cậu ta trong đêm, thậm chí còn tống ra nước ngoài. Tôi đoán cậu ta đã đụng phải người không nên đụng. Không ngờ, cũng có ngày Cố Kinh Trì gặp phải đối thủ khó chơi như vậy...”

Quý Khiêu mở to mắt, “Đụng phải người không nên đụng?”

Người đó, chẳng lẽ là mình?

Hai kẻ thường ngày hay bám theo Cố Kinh Trì, cũng là người đã tham gia vào vụ đánh nhau hôm đó, nay lại xuất hiện trước bàn học của Quý Khiêu, mặt mày cười tươi như hoa, tay xách một túi đồ ăn.

“Anh Khiêu, anh chưa ăn sáng đúng không? Bọn em tiện tay mua ít đồ, anh cứ ăn từ từ nhé.”

Quý Khiêu sững người, “Các cậu đang diễn trò gì thế?”

“Anh Khiêu, trước đây bọn em không hiểu chuyện, anh đừng để bụng. Anh yên tâm, từ giờ ai dám chọc anh Khiêu, bọn em sẽ là người đầu tiên không để yên cho hắn!”

Nói xong, hai người chạy mất, để lại Quý Khiêu và bạn cùng bàn nhìn nhau đầy khó hiểu.

“Quý Khiêu, cậu đã làm gì bọn họ thế?” Bạn cùng bàn kinh ngạc hỏi.

Quý Khiêu nhíu mày, “Tôi có làm gì đâu.” Chẳng lẽ là do sợ bị mình đánh sao?

Khoan đã, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Chẳng lẽ là vì người đàn ông bên cạnh chị hôm đó, người có khí thế áp đảo ấy?

---

Quý Vãn Anh:

“Yến thiếu , tối nay anh có rảnh không? Hôm trước anh nói muốn thử các món đặc sản ở Giang Thành...”

Yến Bắc Thần trả lời rất nhanh:

“Có. Gửi địa chỉ, tôi sẽ cho người đến đón em.”

Quý Vãn Anh vốn định từ chối, nhưng lại sợ anh nghĩ cô làm bộ làm tịch, do dự một lúc cuối cùng vẫn nhấn gửi, “Được.”

Thực ra, về chuyện ăn gì, cô đã nghĩ rất lâu. Những món ăn địa phương ngon nhất thường nằm ở những quán nhỏ trông có vẻ bình dân, cô sợ một người sống trong nhung lụa như Yến Bắc Thần ăn vào sẽ bị đau bụng.

Cân nhắc mãi, Quý Vãn Anh quyết định dẫn anh đến quán ăn gia đình của chị Giang, nơi cô từng thường xuyên đưa Tống Dư Hành đến khi chưa kết hôn.

Hồi đó, cô từng muốn chia sẻ mọi thứ mình yêu thích với người đàn ông đó, nhưng những gì nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt. Sau này, cô cũng không còn muốn chia sẻ nữa.

Yến Bắc Thần vừa đỗ xe xong liền nhìn thấy cô đứng thất thần trước cửa. Giọng anh bất giác dịu đi, “Sao vậy?”

“Không có gì,“ Quý Vãn Anh lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Yến thiếu , chúng ta vào trong thôi.”

Yến Bắc Thần khẽ mỉm cười, “Được.”

Vừa bước vào, cô bất ngờ gặp lại Giang Mộ Đình đã lâu không gặp.

“Chị Mộ Đình.”

“Vãn Anh? Lâu lắm không gặp em, chị còn tưởng em quên chị rồi.”

Quý Vãn Anh mỉm cười, “Sao có thể được chứ, dạo này em bận quá thôi. Vừa rảnh là đến ngay đây mà.”

Giang Mộ Đình cười nhẹ, không nói gì thêm. Chị biết Quý Vãn Anh cảm thấy gia đình mình đã phá sản nên không muốn liên hệ nhiều với những người trong cùng tầng lớp trước đây.

Ánh mắt chị dừng lại ở người đàn ông đứng bên cạnh Quý Vãn Anh, dáng vẻ cao lớn, khí chất sắc bén, tựa như mang theo hào quang khiến người khác không thể không chú ý.

“Vãn Anh, đây là bạn em sao?”

Quý Vãn Anh hơi khựng lại một giây, cẩn thận chọn từ, “Anh ấy là bạn cũ của ba em, dạo gần đây em nhận được nhiều sự giúp đỡ từ anh ấy. Hôm nay anh ấy muốn thử món ăn đặc sản Giang Thành, em liền nghĩ ngay đến quán của chị Mộ Đình.”

“Ồ, ra vậy.” Giang Mộ Đình gật đầu, “Mời vào trong. Hy vọng bạn của chú Quý sẽ thích món ăn ở Mặc Vận Hiên.”

Bạn của chú Quý?

Đúng vậy, nhưng anh không chỉ muốn làm bạn của Quý Vãn Anh.

Yến Bắc Thần khẽ mỉm cười, để cô dẫn anh lên căn phòng ở cuối hành lang trên tầng hai.

Quý Vãn Anh dè dặt hỏi, “Yến thiếu, anh thấy nơi này được không?”

“Rất được. Không gian rất tinh tế, tôi đã nghe danh Mặc Vận Hiên từ lâu. Có vài người bạn từng giới thiệu với tôi. Hôm nay nhân dịp thử luôn.”

“Thật sao?” Đôi mắt sáng ngời của Quý Vãn Anh rực lên, xem ra cô đã chọn đúng chỗ.

“Thật mà. Nhưng tôi có thể đưa ra một yêu cầu được không?”

“Yêu cầu gì?”

Quý Vãn Anh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ẩn chứa nét cười của Yến Bắc Thần.

Anh hơi cúi người, ghé sát tai cô, giọng khàn khàn: “Đừng gọi tôi là Yến thiếu nữa.”

“Nếu em thấy gọi là 'anh' khó mở miệng, thì cứ gọi tôi bằng tên đầy đủ cũng được.”

Trong khoảnh khắc, tai Quý Vãn Anh nóng bừng.

Thật kỳ lạ, rõ ràng Yến Bắc Thần lớn hơn cô sáu bảy tuổi, gọi một tiếng “anh” đáng lẽ là điều hiển nhiên, nhưng sao cô lại khó mà cất lời như vậy.

cô bối rối cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Được rồi, anh Bắc Thần”

Nụ cười nhàn nhạt nở rộ trên khuôn mặt anh, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Ngoan.”

Quý Vãn Anh không tự nhiên mà né ánh mắt anh, quay sang gọi phục vụ để che giấu sự lúng túng trong lòng.

“anh.... Bắc Thần,“ cô gọi, cảm giác từ này nóng hổi, “anh có kiêng món gì không?”

Yến Bắc Thần trông có vẻ thoải mái: “Không. Em gọi là được, món nào tôi cũng ăn được.”

Không suy nghĩ thêm, cô gọi món: “Một cá Đa Bảo, canh song nguyên, cá mú hấp, sườn cừu hấp hương trà Thiết Quan Âm, hải sâm om súp vàng. Tạm thời lên trước những món này nhé.”

“Đợi đã,“ Yến Bắc Thần lên tiếng, “trong những món này có tiêu không?”

Người phục vụ hơi ngạc nhiên, lắc đầu: “Thưa ngài, những món quý khách gọi không có tiêu. Nhưng nếu ngài bị dị ứng tiêu, tôi có thể ghi chú thêm cho an toàn.”

“Vậy ghi chú giúp tôi.”

Quý Vãn Anh hơi bất ngờ: “Anh cũng không ăn tiêu à?”

“Ừ,“ Yến Bắc Thần gật đầu, “tôi bị dị ứng tiêu. Suýt nữa quên mất, may mà nhắc kịp.”

Thật trùng hợp, cô cũng bị dị ứng tiêu.

Không giống như Quý Khiêu bị dị ứng chanh rất nghiêm trọng, cô thực ra thích ăn tiêu, nhưng vì dị ứng nhẹ nên thường lén ăn khi không có ai để ý.

Mỗi lần ăn xong, cô chỉ nổi một chút mẩn đỏ, hôm sau sẽ tự biến mất. Ngay cả Tống Dư Hành cũng không biết chuyện cô bị dị ứng tiêu.

“Em cũng bị dị ứng à?” Yến Bắc Thần hỏi, giọng như vô tình.

“Ừm, có một chút, nhưng không sao cả.”

Quý Vãn Anh đặt túi xuống, nói: “anh Bắc Thần, em đi vệ sinh một lát.”

cô vừa đi ra ngoài, điện thoại đặt trên bàn liền đổ chuông.

Yến Bắc Thần không cố ý nhìn, nhưng dòng chữ “Chồng” nhấp nháy trên màn hình khiến ánh mắt anh lập tức trở nên trầm xuống.

Cảm giác thoải mái vừa được nghe cô gọi “anh Bắc Thần” phút chốc tan biến.

So với “chồng”, đúng là “anh” chẳng đáng kể chút nào.

---

Bên kia, Tống Dư Hành nghe mấy tiếng chuông đổ dài rồi bị ngắt, để lại tiếng “tút tút” lạnh lùng.

Cô lại dám tắt máy với hắn?

Hắn tức đến bật cười, một cơn giận vô cớ bốc lên trong lòng. Hắn không tin Quý Vãn Anh có thể mãi mãi không nghe điện thoại của hắn.

Nhưng khi hắn gọi lại lần nữa, vẫn chỉ nghe thấy tiếng bận.

Lúc này, Tống Dư Hành không thể không chấp nhận sự thật rằng có vẻ như hắn đã bị cô chặn số.

“Hừ, Quý Vãn Anh, cô còn định làm loạn đến khi nào đây?”