Vân Lê chạy ra ngoài mới để nước mắt rơi. Cô không muốn khóc trước mặt người đàn ông đó. Trong mắt anh ta, cô rốt cuộc là gì? Một món đồ sở hữu sao? Hôm nay cô biết có thể sẽ uống rượu nên không lái xe. Lúc này, việc gọi xe khó khăn, cô đang chuẩn bị gọi tài xế nhà mình thì một lực kéo mạnh từ phía sau đã giữ chặt lấy cánh tay mảnh mai của cô. Gương mặt Yến Thời Dung thoáng hiện vẻ hối hận. “Xin lỗi em vì chuyện vừa rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương