Quý Khiêu cũng không phải là người vong ơn bội nghĩa. Cậu sắp mười tám tuổi, đương nhiên có thể phân biệt được ai thật lòng tốt với mình, ai chỉ tốt bề ngoài. Anh rể không chỉ gửi cho cậu một đống đề thi, biết cậu sắp tham gia kỳ thi cạnh tranh còn cẩn thận chuẩn bị cả bộ sưu tập tài liệu và bài tập, gửi ngay lập tức qua bưu điện, còn nhắc cậu làm hết. Không chỉ vậy, mỗi tuần anh rể còn dành ra hai ngày để giải đáp thắc mắc cho cậu. Nếu không có sự giúp đỡ như vậy, sao cậu có thể tiến bộ nhanh chóng đến thế. Cuối cùng cũng không làm chị gái mất mặt. Chị được tuyển thẳng vào đại học từ năm mười sáu, còn cậu là mười tám, kém chị một chút cũng là bình thường thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương