Quý Vãn Anh định hôm nay sẽ im lặng đi làm, nhưng lại có người tự tìm đến để gán cho cô cái mũ. Cô chẳng làm gì cả, nhưng chỉ cần đối phương khóc, lại thành cô sai. Có phải nghĩ rằng ai khóc trước là người bị tổn thương không? Quý Vãn Anh không có nghĩa phải chiều theo cái bệnh công chúa của cô ta. Nếu không có quyền lực, chỉ toàn là bệnh công chúa mà thôi. Ngày hôm sau khi ra ngoài, Yến Bắc Thần nhìn vợ mình trong bộ đồ hiệu và trang điểm, không nhịn được mà thắc mắc: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương