Sau khi cúp máy, Thịnh Nan quay lại và đối diện với ánh mắt quan tâm của mẹ mình. “Con gái con nói sao? Ngày mai về không?” Bà cười gượng: “Mẹ, họ mồng năm mới đi, giờ mới hai ngày chắc chưa về được đâu. Sớm nhất chắc cũng phải mồng mười.” Bà không nói rằng mồng mười mình cũng phải đi. Vậy nên cùng lắm con gái bà chỉ có thể ghé nhà họ Thịnh trong một hoặc hai giờ. Ôn Bình nghe vậy, sắc mặt không mấy vui vẻ: “Nan Nan à, mẹ không trách cháu ngoại. Nhưng nó đang mang thai mới hai tháng, bay đi bay lại thế này có thực sự ổn không? Nhỡ đường xá xóc nảy làm sao thì sao?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương