Khi Yến Thời Dung bước ra sau khi tắm, không thấy Vân Lê đâu nữa. Anh gọi điện cho cô, nhưng như thường lệ, không có ai bắt máy. Anh âm thầm bực bội, thề sẽ sửa cho cô cái tật không nghe điện thoại này. Với mái tóc còn hơi ướt, anh đi xuống tầng một, vừa kịp nhìn thấy cảnh mặt trời đang lặn dần ở phía sau khu vườn sau của nông trại. Dưới ánh hoàng hôn, người phụ nữ đang ngồi trên bãi cỏ chính là người anh tìm kiếm khắp nơi. Lần đầu tiên, Yến Thời Dung lấy điện thoại ra, mở camera và chụp lại khoảnh khắc đầy rung động này. “Chào anh, anh là chồng của chị Vân phải không?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương