Nhị thúc công nhà họ Thịnh là vị trưởng bối lớn tuổi nhất sau Ôn Bình.

“Haha, Tiểu Bình à, hôm nay là ngày vui, các con cũng đừng khóc nữa. Nếu lão Thịnh dưới suối vàng biết cô con gái út mà ông ấy thương yêu nhất đã trở về với gia đình, chắc chắn ông ấy sẽ rất mãn nguyện.”

Ôn Bình lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào: “Đúng vậy, ai mà không nghĩ thế. Nan Nan, con không biết chứ, ngày bé, ba con thương con nhất. Khi con vừa chào đời, ông ấy đã gác lại công việc, kiên nhẫn tự tay thay tã cho con. Hai anh trai con cũng chưa từng được hưởng những điều đó. Sau khi mất con, ông ấy tự trách bản thân rất nhiều. May mắn là ông trời có mắt, để gia đình ta lại được đoàn tụ.”

Thịnh Nan (trước đây là Ngô Lam) đã nghẹn ngào không nói nên lời. Đáng tiếc là bà không thể gặp lại ba ruột.

Ôn Bình bình tĩnh lại trước tiên, quay sang nhìn Quý Khiêu: “Đây là Tiểu Khiêu phải không? Lớn lên đẹp trai thật.”