Quý Vãn Anh đến căn hộ nơi mẹ và Tiểu Khiêu đang sống vào ngày mồng hai Tết. Quý Khiêu nhìn chị gái, trông như thể vừa bị rút cạn sinh lực, đầu cúi gằm xuống: “Chị, năm mới vui vẻ.” Quý Vãn Anh khó hiểu: “Sao thế, trông chán nản vậy?” Quý Khiêu cúi đầu, quăng mình xuống ghế sofa: “Chị, chú Hoắc không có bạn gái à? Hay chị tìm một người giới thiệu cho chú ấy đi.” Có ai đời ngay Tết mà bị ép đi học thêm không chứ, vậy mà mẹ lại rất tin tưởng chú Hoắc, còn mắng cậu vài câu: “Chơi ít một ngày thì có chết đâu!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương