Quý Vãn Anh chờ anh tắt điện thoại, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ dịu dàng: “Là điện thoại của bác gái à?” “Ừ.” Yến Bắc Thần kéo cô ngồi lên đùi mình, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo cô: “Mẹ anh trước đây bị nội anh cấm đoán đủ điều, mãi sau khi nội anh qua đời, bà mới được thoải mái hơn chút. Có lẽ bây giờ bà muốn tìm lại cảm giác làm mẹ chồng từ em. Nhưng em không cần bận tâm đâu.” Cô khẽ trách, giọng dịu dàng: “Có ai nói về mẹ mình như vậy không?” “Người bình thường kết hôn mới có mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu. Anh không phải người bình thường, nên em không cần lo lắng.” Giọng điệu đầy tự tin của anh khiến Quý Vãn Anh bật cười, đôi mắt ánh lên chút tình cảm: cô rất thích cách anh bảo vệ mình, nhưng cô cũng không thể dựa vào sự bảo vệ của anh mà sống cả đời. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương