Giang Thì Tự khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, ánh mắt trở nên sắc lạnh:

“Tối qua… trên đường anh đến đón em thì nhận được cuộc gọi báo rằng Trần Tĩnh Tô đã bị giết.

Sơ Đường trừng to mắt, kinh ngạc đến sững người.

“Người của anh vừa mới tìm được cô ta, định tra hỏi kẻ chủ mưu là ai thì cô ta đã bị giết người diệt khẩu.

Tim Sơ Đường như thắt lại.

Trần Tĩnh Tô có tội, cô cũng hận cô ta, nhưng cô tin vào pháp luật — kẻ phạm tội phải bị trừng phạt theo pháp luật. Bắt cóc, âm mưu giết người — cho dù có bị tuyên án tử hình thì đó cũng là do tòa án phán xét. Cái chết oan nghiệt kia… quá tàn nhẫn.

Thực tế, sự thật còn tàn khốc hơn nhưng Giang Thì Tự không nói ra.

Trần Tĩnh Tô bị cắt cổ, chết thảm. Cha cô ta, người bệnh lâu năm, cũng bị người đứng sau xử lý. Ngay cả người thực hiện – A Cương – cùng với mẹ già bệnh tật của anh ta, cũng không thoát.

Giang Thì Tự ở địa vị này đã thấy quá nhiều bóng tối, anh vẫn chịu được.

Nhưng Sơ Đường thì khác.

Cô lương thiện, giàu lòng đồng cảm. Nếu biết những chuyện đó, chắc chắn cô sẽ đau lòng đến mức ăn không nổi.

Giang Thì Tự kéo Sơ Đường vào lòng, cằm tựa vào hõm cổ cô.

Người đàn ông khẽ hít một hơi dài, tựa như cuối cùng đã có thể thả lỏng:

“Sơ Đường, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá… Anh phải luôn căng mình đối mặt. Chỉ khi ở bên em, anh mới thực sự thấy nhẹ nhõm.

Giang Thì Tự nhắm mắt, ôm lấy cô thật chặt:

“Sơ Đường, dạo này em cũng phải cẩn thận, anh sợ bọn chúng sẽ ra tay với em. Anh sẽ cử thêm hai vệ sĩ bảo vệ em. Ra ngoài nhất định phải mang theo vệ sĩ, nhớ chưa?

Đầu Sơ Đường vùi trong lòng anh, nghèn nghẹn trả lời một tiếng “Ừ“.

Trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an:

“Thì Tự ca ca, anh có manh mối gì không? Là ai mà lại mất hết nhân tính đến thế?

Giang Thì Tự trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra suy đoán trong lòng:

“Hiện tại anh cũng chưa có đầu mối rõ ràng, nhưng chắc sẽ nhanh thôi. Có những việc, chỉ cần đã làm là chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Tối qua anh đã cho người báo cảnh sát, phía bên công an cũng đang điều tra rồi.

Sơ Đường cụp mắt xuống, trong lòng nặng trĩu.

Một lúc lâu sau, cô cất giọng trầm thấp:

“Tối qua Cố Trạch Xuyên đến tìm em.

Cánh tay đang ôm lấy cô của Giang Thì Tự khẽ siết lại:

“Hắn đến làm gì?

Sơ Đường mím môi, khẽ mở lời, giọng nói nhẹ nhàng:

“Anh ta đến tìm em, nói với em rằng tối qua anh ở cùng Hứa Tĩnh Huyên.

Giang Thì Tự dịu dàng hỏi:

“Vậy trong lòng em nghĩ thế nào?

Sơ Đường nói:

“Nói thật thì… em có thoáng chốc thật sự rất hoảng, tay còn run lên. Em sợ anh đã làm chuyện gì có lỗi với em... Nhưng sau đó em đã nghĩ thông rồi, chắc chắn là anh ta cố tình ly gián. Em tin anh sẽ không phản bội em.

Nói đến đây, giọng cô mang theo chút buồn bã:

“Em không ngờ là tối qua Trần Tĩnh Tô lại gặp chuyện...

Giang Thì Tự nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô:

“Không sao đâu, Sơ Đường. Cho dù em có nghi ngờ anh, anh cũng sẽ tự đến giải thích với em, nói rõ mọi chuyện. Đương nhiên, anh rất vui vì em tin tưởng anh đến vậy. Còn về Trần Tĩnh Tô… anh cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế.

Sơ Đường rầu rĩ hỏi:

“Trần Tĩnh Tô… là bị uy hiếp phải không?”

Giang Thì Tự khẽ gật đầu:

“Cô ta đúng là bị ép buộc.

Sơ Đường ôm chặt lấy anh:

“Thì Tự ca ca, tên đứng sau mọi chuyện này đúng là một kẻ điên không chớp mắt khi giết người. Anh nhất định phải cẩn thận đấy.

Đôi mắt người đàn ông trở nên sắc lạnh, đường nét cằm cũng căng cứng:

“Đừng lo cho anh. Anh sẽ cẩn thận.

...

Rời khỏi căn hộ, Giang Thì Tự ném luôn túi bữa sáng mà Cố Trạch Xuyên để lại vào thùng rác dưới lầu, sau đó lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ điều tra hắn.

Kết quả rất nhanh đã được báo lại.

Cố Trạch Xuyên đã bỏ ra số tiền lớn mua thông tin chi tiết nơi ở của Sơ Đường từ phía công ty quản lý tòa nhà.

Giang Thì Tự lập tức sai người khởi kiện công ty quản lý, đồng thời triệu tập luôn cả giám đốc điều hành của bên đó.

Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Không biết mình sắp gặp họa, còn tưởng rằng tổng giám đốc của Tập đoàn Giang Thị mời mình đến để bàn chuyện hợp tác.

Với hạng người nhỏ bé như vậy, Giang Thì Tự chẳng cần đích thân gặp. Người tiếp là trợ lý của anh – Lâm Hải.

Người đàn ông đó cười nịnh nọt, khom lưng khép nép nói:

“Trợ lý Lâm, hôm nay Tổng giám đốc Giang mời tôi tới, chẳng hay là muốn bàn chuyện hợp tác với công ty chúng tôi?

Lâm Hải nhướng mày, ánh mắt đầy châm biếm:

“Một công ty như các anh, tùy tiện bán thông tin khách hàng thế này, Giang Thị chúng tôi sao có thể hợp tác được?

Sắc mặt người đàn ông lập tức tái xanh như tàu lá, ánh mắt hoảng loạn:

“Cái gì? Bán thông tin của khách hàng? Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó…

Lâm Hải lạnh mặt, ném xấp tài liệu xuống trước mặt ông ta:

“Tổng giám đốc Trương, xem kỹ đi. Đây là bằng chứng công ty các anh bán thông tin khách hàng. Tổng giám đốc Giang bảo tôi cho anh chết một cách rõ ràng.

Người đàn ông run rẩy lật từng trang hồ sơ, sắc mặt mỗi lúc một trắng bệch. Trán ông ta đẫm mồ hôi lạnh.

“Chuyện này… chắc chắn có gì đó hiểu nhầm… tôi… tôi sẽ lập tức cho người kiểm tra lại ngay!

Lâm Hải mỉm cười:

“Không cần đâu, Tổng giám đốc Trương. Bằng chứng chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Việc bán thông tin cư dân, anh chính là kẻ chủ mưu. Số tiền mà Cố Trạch Xuyên đưa ra gần như toàn bộ đều chảy vào túi anh. Bên tôi đang chuẩn bị khởi kiện. Gọi anh đến đây chỉ để thông báo một tiếng: từ hôm nay trở đi, anh sẽ gặp hàng loạt rắc rối. Tiếp theo rất có thể anh sẽ tán gia bại sản. Tất cả đều là do anh tự chuốc lấy.

Sắc mặt người đàn ông tái mét, hai chân mềm nhũn, giọng run rẩy nói:

“Xin… xin Tổng giám đốc Giang cho tôi một cơ hội! Tôi sẽ thay đổi, tôi… tôi bằng lòng lấy ra một nửa tài sản để bồi tội với Tổng giám đốc Giang!

Lâm Hải cười khinh bỉ:

“Anh nghĩ Tổng giám đốc Giang thiếu tiền của anh sao? Nói thật cho anh biết, thông tin cư dân mà Cố Trạch Xuyên mua từ anh là của phu nhân tổng giám đốc chúng tôi. Bây giờ anh hiểu chưa?

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt người đàn ông xám như tro tàn, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.