Sau bữa ăn, Sơ Đường mặt đỏ bừng, đang ra sức đuổi người.

Cô vừa đẩy Giang Thì Tự ra cửa vừa nói:

“Rồi rồi, anh Thì Tự về trước đi~ Em hẹn với Viện Viện và Tuyết Lạc đi dạo phố rồi, không có thời gian ở với anh đâu~

Người đàn ông đứng đó, ánh mắt như u oán:

“Em chán anh nhanh vậy à?

Anh cao gần mét chín, đứng sừng sững ở cửa, khiến Sơ Đường đẩy mãi mà không xê dịch nổi.

Cô gái chu môi, vô thức làm nũng:

“Không phải mà~ Làm sao mà chán được anh Thì Tự chứ~ Em hẹn với hai người họ từ ba hôm trước rồi, mà mấy buổi tụ họp của tụi con gái thì anh – một người đàn ông to xác – đi theo đâu có tiện, đúng không?

Giang Thì Tự khẽ nhướng mày:

“Có gì mà không tiện? Anh có thể xách túi cho em mà. Con gái các em đi mua sắm chắc chắn mua nhiều đồ, em tí hon thế này, xách nổi bao nhiêu?

Sơ Đường giậm chân:

“Trời ơi, bảo anh về thì về đi~ Em còn phải trang điểm nữa đó, không rảnh để nũng nịu với anh đâu!

Ánh mắt Giang Thì Tự ánh lên ý cười:

“Vậy anh trang điểm giúp em.

Sơ Đường bật cười:

“Anh biết hóa trang thành con ma thì có~

“Rồi rồi~ Tối em qua tìm anh nha~ được không? – cô dịu giọng, dỗ anh như dỗ con nít.

“Thật không đấy?

Sơ Đường gật đầu chắc nịch:

“Thật! Em lừa anh làm gì?

Giang Thì Tự đành thỏa hiệp:

“Được rồi, vậy lát em đi chơi xong nhớ gọi anh, anh qua đón.

“Okay~

Trong biệt thự riêng của Chu Tuyết Lạc.

Tiếng cười vang rộn cả căn phòng.

“HAHAHAHAHA Đường Đường, cậu không cần ngại đâu, toàn người nhà cả mà~ Mau kể đi, anh Thì Tự thật sự ‘có vấn đề’ à?

Chủ nhân của tràng cười ấy – Trần Viện Viện – ôm bụng cười đến chảy nước mắt:

“HAHAHA Tuyết Lạc ơi, để tớ kể cho cậu nghe, tối qua anh tớ về nói Đường Đường uống say, rồi ở quán bar nói to trước mặt bao nhiêu người là anh Thì Tự không được ấy! Tớ cười muốn ngất luôn! Đường Đường, cậu bá đạo thật đấy!

Nói rồi, Trần Viện Viện mở điện thoại:

“Anh tớ còn gửi cho tớ một đoạn video nữa, tụi bây coi nè~

Cô đưa điện thoại đến trước mặt Chu Tuyết Lạc:

“Tối qua anh Thì Tự tới quán bar đón Đường Đường, mà Đường Đường thì cứ bám lấy không buông, còn đòi hôn nữa kìa!

Trần Viện Viện cười nham nhở, ánh mắt tràn đầy trêu chọc:

“Không ngờ nha Đường Đường~ Cậu lúc say rượu lại mạnh bạo vậy đó hả? Tụi mình quen nhau mấy năm rồi, sao giờ mới biết cậu còn có mặt này nữa?

“Khoan đã! – Sơ Đường nhìn chằm chằm đoạn video trên điện thoại của Viện Viện, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc:

“Tối qua người mà tớ bám lấy đòi hôn… là anh Thì Tự á?!

Trong video, cô say mềm, cứ quấn lấy Giang Thì Tự, giọng nói nũng nịu đến mức khiến chính cô nổi hết da gà.

“Anh ơi, cho em hun một cái đi…

“Cho hun mà~

Lúc này, Sơ Đường xấu hổ đến mức chỉ muốn dùng ngón chân cào ra cả căn hộ hai phòng một khách.

“Aaaa!!! – Gương mặt cô đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hét lên đầy tuyệt vọng:

“Xấu hổ chết mất! Đúng chuẩn vết đen trong cuộc đời mình luôn á! Mau xóa video đó ngay đi!

Cô vươn tay định giật điện thoại.

Nhưng Trần Viện Viện nhanh tay né tránh, cười khúc khích:

“Hehe, không cho! Xóa gì chứ, ngọt chết đi được, đúng không Tuyết Lạc?

Chu Tuyết Lạc ngồi trên sofa, cười tít mắt, trông như một cô gái ngoan hiền:

“Ừ đó Đường Đường, tớ không thấy đó là vết đen gì đâu, tớ thấy ngọt lắm á~ Đây là lần đầu tớ thấy cậu làm nũng dễ thương như vậy đó.

“Các cậu đáng ghét quá đi! – Sơ Đường xấu hổ muốn độn thổ, giậm chân thình thịch, “Mau xóa đi mà!

Trần Viện Viện vừa né, vừa cầm điện thoại chạy quanh, miệng thì như phát hiện ra châu lục mới:

“Chậc chậc chậc, nhìn ánh mắt của anh Thì Tự đi, rõ là có cảm giác rồi còn gì! Ánh mắt đậm tình, ham muốn giấu cũng không nổi luôn, trời ơi!

“Không ngờ cái ông mặt lạnh như núi băng đó, lại bị cậu dăm ba câu trêu chọc mà rụng liền, Đường Đường, cậu thật sự… ghê gớm đó nha! – Viện Viện cười toe toét, “Mà này, anh Thì Tự thật sự… cái đó không ổn thiệt hả?

Sơ Đường đỏ mặt đến tận mang tai, theo bản năng phản bác ngay:

“Nói bậy! Không phải đâu!

“Ồ~ – Viện Viện kéo dài giọng, ánh mắt gian xảo nhìn cô:

“Vậy là… ổn lắm hả? Đường Đường, nói thật đi, hai người có rồi đúng không?

Chu Tuyết Lạc ngạc nhiên hỏi nhỏ:

“Đường Đường… hai cậu…?

Sơ Đường càng đỏ mặt hơn nữa, hét lên:

“Aaaa Viện Viện! Cậu phiền quá đó! Hỏi hoài làm gì!

Trần Viện Viện cười gian, còn liếc mắt ra hiệu với Tuyết Lạc.

Tuyết Lạc liếc lại, hai người cười đầy ẩn ý, hiểu ngầm không nói ra.

Trần Viện Viện đặt điện thoại xuống, ghé sát lại gần Sơ Đường, nghiêng đầu nhìn cô:

“Thật sự ‘có rồi’ hả? Nói nghe coi, lần đầu cảm giác thế nào?

Chu Tuyết Lạc không nói gì, nhưng ánh mắt cũng tràn đầy tò mò chờ đợi.

Sơ Đường muốn khóc không ra nước mắt:

“Có gì hay ho đâu mà kể…

“Vậy là thừa nhận rồi hả?! Ôi mẹ ơi! – Trần Viện Viện vỗ mạnh đùi, mặt đầy biểu cảm sốc, miệng há to đến mức nhét vừa quả trứng:

“Tiến triển nhanh dữ vậy luôn á!

Chu Tuyết Lạc thì mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cũng bình thường mà, Đường Đường về đây lâu rồi còn gì.

Sơ Đường còn chưa kịp lên tiếng, Trần Viện Viện đã hỏi tiếp luôn:

“Là tối qua hả? Say rượu rồi làm loạn à?

Nói xong, cô tự tát nhẹ vào miệng mình:

“Xời, coi mình nói gì kìa! Sao lại gọi là ‘say rượu làm loạn’ được? Phải nói là rượu giúp kẻ nhát thêm can đảm! Say rồi mới lộ chân tình!

Sơ Đường đỏ mặt thì thầm:

“Không phải… là sáng nay… sau khi tỉnh rượu rồi…

“Uầy! – mắt Trần Viện Viện sáng rực như đèn pha:

“Vậy là trong trạng thái tỉnh táo mà ‘làm chuyện đó’ à?

Chữ “làm ấy quá mức thẳng thắn khiến Sơ Đường nghẹn họng, xấu hổ gật đầu.

“Đỉnh nha chị em! – Trần Viện Viện cười gian trá, “Kể đi chứ, cảm giác thế nào?

Sơ Đường cứ ấp a ấp úng, chưa biết phải nói sao.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô vang lên.

Cô như được cứu rỗi, thở phào một cái rồi rút điện thoại ra:

“Để tớ nghe máy đã!

Sơ Đường cúi đầu nhìn tên người gọi đến — là Dư Kiểu Kiểu.

Cô bấm nhận cuộc gọi.

“Luật sư Nhuận, chị rảnh sang chỗ em một chút được không? Em có chuyện muốn nhờ chị giúp.

Sơ Đường điều chỉnh lại giọng, dịu dàng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?

Dư Kiểu Kiểu kể sơ lược tình hình.

Sơ Đường lập tức nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:

“Đợi chị, chị tới ngay.

Cúp máy xong, Sơ Đường vội cầm lấy túi chuẩn bị rời đi:

“Tớ có chút việc phải đi gấp, tụi mình hẹn hôm khác gặp lại nhé.

Trần Viện Viện bĩu môi:

“Thật có việc đấy à? Hay cậu giả vờ nghe điện thoại để tránh bị bọn tớ tra hỏi hả?

Sơ Đường bất lực đỡ trán, đưa nhật ký cuộc gọi cho Viện Viện xem:

“Không lừa cậu, có chuyện thật mà.

Trần Viện Viện khoanh tay trước ngực:

“Được rồi, lần sau tớ sẽ tra khảo nghiêm khắc, cậu phải khai thật cho tớ đó!

“OK.

Sơ Đường để lại một chữ “OK rồi hấp tấp rời khỏi biệt thự.

Trần Viện Viện nhích lại gần Chu Tuyết Lạc, hỏi nhỏ:

“Tuyết Lạc, cậu nói xem… ‘chuyện đó’ cảm giác thế nào nhỉ?

Chu Tuyết Lạc đỏ mặt bừng bừng, lắp ba lắp bắp:

“Tớ… tớ sao mà biết được… tớ có yêu đương bao giờ đâu…

“À há, đúng ha. – Trần Viện Viện vỗ vai cô bạn, gật gù ra vẻ người từng trải:

“Cậu là cô gái ngoan ngoãn, không được yêu sớm, mấy tên tóc vàng hoe kia làm gì xứng với cậu chứ.

Nói đến đây, cô bỗng nhớ tới mối tình đầu đầy ám ảnh của mình.

Trần Viện Viện từng có một mối tình duy nhất, vào năm nhất đại học.

Người đó là đàn anh khóa trên, lớn hơn cô một tuổi, bề ngoài đẹp trai, lại có nhiều người theo đuổi.

Trần Viện Viện xinh đẹp, gia đình lại giàu có, người theo đuổi cô thì đếm không xuể, nhưng cô lại chỉ thích mỗi anh khóa trên kia.

Là anh ta chủ động theo đuổi cô trước.

Lúc mới quen nhau, cô và anh ta dính nhau như keo, suốt ngày bên nhau không rời, ngày nào cũng rải “cẩu lương cho Chu Tuyết Lạc và Sơ Đường ăn.

Người ta vẫn hay nói: “Yêu đương phô trương, chia tay chớp nhoáng. Câu này quả thật không sai.

Trần Viện Viện chính là ví dụ điển hình.

Yêu chưa đầy hai tháng, bạn gái yêu xa của anh ta tìm đến tận cửa, lúc đó cô mới phát hiện mình chỉ là tiểu tam.

Cô liền liên thủ với cô gái kia bóc phốt gã tra nam, khiến chuyện anh ta lăng nhăng và cắm sừng lan truyền khắp trường, bị bêu rếu đến mức trở thành chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh ở Đại học Giang.

Thậm chí Tần Ngôn còn đến tận trường đánh cho gã một trận ra trò.

Cuối cùng, Tần Ngôn còn dùng quan hệ gia đình ép buộc gã kia phải thôi học.

Từ sau chuyện đó, Trần Viện Viện bị ám ảnh với chuyện yêu đương, suốt mấy năm nay không dám yêu ai nữa.

Lúc yêu gã tra nam kia, chuyện thân mật nhất giữa họ cũng chỉ là hôn môi, còn chuyện lên giường… cô chưa từng nghĩ tới.

“Haizz… – Trần Viện Viện thở dài:

“Cảm giác như cả đời này mình cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm nữa rồi…

Lúc Sơ Đường lái xe đến nơi, Dư Kiểu Kiểu đang dỗ dành một cô bé đang khóc rất thương tâm.

“Luật sư Nhuận, cuối cùng chị cũng đến rồi! – Dư Kiểu Kiểu thấy cô thì ánh mắt sáng lên:

“Chị giúp Tiểu Nguyệt với, con bé thật sự rất đáng thương…