Giọng con gái khi say rượu nghe mềm mại, nũng nịu, cuối câu còn hơi ngân lên như sóng lăn tăn, thật khiến người ta xao xuyến.

Cơ thể Giang Thì Tự lập tức cứng đờ.

Như thể một ngọn lửa “bùng lên trong tích tắc, thiêu đốt toàn thân.

Dưới sân khấu, Dư Kiểu Kiểu mắt sáng rực, cầm điện thoại quay phim không ngừng, hưng phấn huých nhẹ vào cô đồng nghiệp bên cạnh:

“Quá đã! CP thật đó! Chúng ta được cứu rồi!

Cô nàng vốn mê lướt mạng, nói chuyện toàn meme và từ lóng.

Nữ đồng nghiệp bên cạnh gật đầu như giã tỏi:

“Trai xinh gái đẹp, xứng đôi vô cùng! Để tôi hy sinh đi, làm nền cho đôi này luôn cũng được!

Ngồi hàng sau, Tần Ngôn đập một cái “bộp lên trán mình, mặt mày như không chịu nổi:

“Tôi đúng là tự ngược! Theo lên đây chỉ để ăn cẩu lương! Đói đến hoang tưởng rồi…

Giang Thì Tự bị hai tiếng “chồng ơi của Sơ Đường làm cho đứng hình mất mười giây, cuối cùng mới phản ứng kịp, chuẩn bị đưa cô xuống sân khấu.

Anh lập tức bế cô bằng kiểu công chúa, sải bước đi xuống.

Sơ Đường theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Sao lại đẹp trai thế này chứ…

Như bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Sơ Đường ngây ngất nhìn anh, miệng lại bắt đầu nói linh tinh:

“Tối nay ở bên em nha… Em… em có tiền mà, anh muốn bao nhiêu em cũng trả, hihi…

Đúng lúc cô nói câu đó, Giang Thì Tự vừa đi ngang qua Tần Ngôn.

Tần Ngôn không nhịn được phá lên cười:

“HAHAHAHA, em gái à, ý em là em định bao dưỡng cậu ấy à?

Giang Thì Tự mặt đen như đít nồi, ánh mắt như dao lia sang.

Tần Ngôn lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu “tôi câm rồi, không nói nữa!

Chưa kịp để Giang Thì Tự nói gì…

Sơ Đường trong lòng anh vẫn đang ngước nhìn anh chăm chú, nụ cười ngây thơ vô hại, lại buông ra thêm một câu kinh người:

“Anh ơi… anh ra giá đi…

Lần này đến cả Chu Chính An bình thường ít nói cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tần Ngôn thì lấy tay che miệng, cười đến mức vai run bần bật.

Anh còn len lén vòng ra phía sau Giang Thì Tự, lấy điện thoại ra quay lén:

“Cảnh tượng hiếm có thế này, phải lưu lại để Tết mở ra xem!

Giang Thì Tự mặt tối sầm, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, giọng nói như từ kẽ răng bật ra:

“Nhuận Sơ Đường, ai dạy em thế hả?

Sơ Đường khẽ chớp lông mi, hình như bị anh dọa sợ, tỏ vẻ ấm ức, chu môi nói:

“Không muốn thì thôi chứ… hung dữ với em làm gì…

Cơ thể cô mềm nhũn như không có xương, giọng nói lại ngọt như mật, Giang Thì Tự còn chống đỡ nổi gì nữa. Mới đen mặt được hai giây, sắc mặt anh đã dịu lại ngay.

“Anh ơi… hôn một cái nha…

Sơ Đường trong cơn say, ôm cổ anh, cố rướn người lên, áp sát môi mình vào anh, định hôn.

Tần Ngôn, Chu Chính An, Dư Kiểu Kiểu – ba người đồng loạt trừng to mắt, sợ bỏ lỡ màn kịch hay này.

Giữa chốn đông người mà đòi hôn, lúc tỉnh táo thì Sơ Đường chắc chắn không bao giờ làm chuyện này.

Đến cả Giang Thì Tự cũng ngơ ngác —

Cô Sơ Đường say rượu này chủ động đến mức khiến anh thấy lạ lẫm!

“Hôn đi mà… – Sơ Đường mặt đỏ bừng, rướn người lên, đôi má áp sát vào mặt Giang Thì Tự, hơi thở nóng rực như thiêu đốt khiến tim anh loạn nhịp, cả người như bị điện giật, chân mềm nhũn ra.

Anh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế và nhẫn nhịn, quay mặt đi không dám nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì say của cô:

“Đường Đường, em đừng làm loạn nữa.

Sơ Đường áp má mình vào má anh, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi bất chợt bật cười khúc khích. Giọng cô gái trong trẻo vang lên:

“Anh Thì Tự, anh là anh Thì Tự… chỉ có anh mới gọi tên em dịu dàng đến thế.

Trái tim anh mềm nhũn như tan chảy.

Yết hầu Giang Thì Tự chuyển động, giọng khàn khàn, cuối cùng đành thoả hiệp:

“Hôn đi… chỉ một cái thôi.

Giây tiếp theo, một cảm giác mềm mại, ấm áp khẽ chạm lên má anh.

Trên gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của Giang Thì Tự in lại dấu son đỏ chói, càng khiến vẻ ngoài của anh thêm chút lộn xộn đầy mê hoặc.

Bước chân anh khựng lại, đồng tử co rút, nhịp tim bỗng tăng tốc dữ dội như muốn bật khỏi lồng ngực.

Làn da bị cô gái hôn lên tê rần, như có luồng điện nhỏ lan ra khắp toàn thân.

Khoảng cách quá gần, mùi rượu trên người cô hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào đặc trưng, như thể xộc thẳng vào mũi anh.

Giang Thì Tự cảm thấy mình gần như không thở nổi.

Anh thở dốc, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, giọng nói cũng khàn đặc:

“Đường Đường…

Sơ Đường đã say đến mơ hồ, hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ quyến rũ của mình lúc này mê hoặc đến mức nào. Giang Thì Tự – một người đàn ông bình thường tràn đầy sức sống – làm sao chống đỡ nổi sự “khiêu khích như vậy?

Sơ Đường nhân lúc đang say, cứ thế muốn làm gì thì làm, tha hồ “hành anh. Cô hôn một cái còn chưa đủ, lại túm lấy cổ áo sơ mi của Giang Thì Tự, hôn tiếp lên cằm anh.

“Anh Thì Tự~ – giọng cô kéo dài, mang theo chút nũng nịu làm người ta mềm lòng.

Những nụ hôn của cô rơi xuống như mưa bụi, nhẹ nhàng mà dồn dập.

Giang Thì Tự nín thở, tim ngứa ngáy như có đàn kiến bò qua, lại như có lông vũ khẽ khàng quét nhẹ – khiến anh bứt rứt đến phát điên.

Tần Ngôn không chịu nổi nữa, thốt lên:

“Không nhìn nổi luôn rồi! – nhưng tay lại che mắt kiểu hờ, ngón tay hé ra để… nhìn tiếp qua kẽ tay.

Chu Chính An liếc anh ta, nửa cười nửa không:

“Muốn coi thì cứ coi cho đàng hoàng. Cảnh tượng thế này tôi cũng lần đầu thấy đó, đúng là hiếm có.

Tần Ngôn thì ngạc nhiên không tin nổi:

“Đây mà là A Tự mà chúng ta quen sao? Thật đấy, mấy năm trước bao nhiêu cô gái theo đuổi, cậu ta đều chẳng thèm động lòng. Tôi còn tưởng cậu ta không hứng thú với phụ nữ cơ! Vậy mà bây giờ bị Đường Đường chọc vài câu, đã loạng choạng rồi…

Giang Thì Tự bị nụ hôn của Sơ Đường làm cho đầu óc quay cuồng.

Anh khàn giọng dỗ dành:

“Đường Đường ngoan, đừng quậy nữa.

Miệng thì nói thế, nhưng chân lại bước nhanh hơn, sải bước dài rời khỏi quán bar.

Anh phải tranh thủ đưa cô về nhà trước khi bản thân mất kiểm soát.

Trên xe Cullinan phóng nhanh.

Suốt cả đoạn đường, Sơ Đường cứ rên rỉ líu ríu, lúc thì gọi tên Giang Thì Tự, lúc thì làm nũng đòi ôm, đòi hôn.

Tim Giang Thì Tự đã rối loạn đến cực điểm.

Anh khàn giọng nói trong xe:

“Bảo bối, đừng gọi nữa… gọi nữa là anh thật sự phát điên đó.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, ánh đèn neon bên đường lướt nhanh qua cửa kính, tạo nên hiệu ứng sáng tối chập chờn.

Giang Thì Tự đang lái xe, còn Sơ Đường thì cuộn mình ở ghế phụ, nghiêng đầu tựa sang một bên, vài lọn tóc rối rơi xuống gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, che đi đôi mắt say mơ màng của cô.

Tới dưới chung cư, Giang Thì Tự dừng xe, xuống mở cửa ghế phụ, tháo dây an toàn, rồi bế Sơ Đường lên theo kiểu công chúa.

Có lẽ do mệt vì vừa náo loạn xong, lúc này Sơ Đường nằm yên trong vòng tay anh, hơi thở đều đặn, dường như đã ngủ thiếp đi.

Giang Thì Tự cao lớn, gần 1m90, còn Sơ Đường thì nhỏ nhắn, gầy gò. Trong lòng anh, cô chẳng khác nào một chú chim nhỏ nép sát, ngoan ngoãn mà đáng yêu vô cùng.

Giang Thì Tự thấy cô gái trong lòng đã ngủ say, bước chân cũng dần chậm lại, đi rất nhẹ nhàng, sợ đi nhanh quá sẽ làm cô tỉnh giấc.

Đến trước cửa căn hộ, Giang Thì Tự dùng vân tay của Sơ Đường để mở khóa, đẩy cửa bước vào, rồi bật đèn phòng khách.

Phòng khách rộng rãi, sáng sủa, cửa kính sạch bóng, gọn gàng ngăn nắp.

Giang Thì Tự bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường như thể sợ đánh thức giấc ngủ của cô.