Ở một nơi khác. Giang Thì Tự đang chơi bài cùng mấy người anh em thân thiết. Tần Ngôn vừa bốc bài, vừa ngậm điếu thuốc, lười nhác trêu chọc:“Yo, mặt trời mọc từ đằng Tây rồi hả? Hôm nay A Tự nhà ta sao lại có thời gian tụ họp với anh em vậy, không đi đón Tiểu Đường Đường nhà cậu tan làm à? Từ sau khi Sơ Đường bắt đầu đi làm, dọn ra ngoài sống ở căn hộ riêng, hễ có thời gian là Giang Thì Tự lại chạy đến khu Minh Gia Uyển thăm cô. Anh đã rất lâu không tụ họp với đám bạn. Từ sau vụ việc tại lễ đính hôn lần trước khiến anh phải nhập viện một thời gian, sau khi xuất viện, tình cảm giữa anh và Sơ Đường càng thêm sâu đậm, dính nhau như sam, gần như ngày nào anh cũng tranh thủ đến đón cô tan ca. Giang Thì Tự vẫn bình thản như thường, đánh ra một quân bài:“Tối nay cô ấy đi liên hoan với đồng nghiệp. “Bị cho ra rìa rồi hả? – Tần Ngôn nghe vậy thì cười khoa trương, vẻ mặt như bị ăn tát ngược. Giọng điệu giễu cợt:“Thiếu gia nhà họ Giang mà cũng có ngày bị phụ nữ bỏ rơi sao? Đồng nghiệp liên hoan cái gì chứ, có quan trọng bằng cậu được à? Ánh mắt Giang Thì Tự chợt lạnh đi vài phần, anh ngước mắt lên liếc Tần Ngôn một cái, ánh nhìn lạnh tanh:“Bỏ rơi? “Không có chuyện đó. – Giang Thì Tự khẽ cong môi, “Lát nữa cô ấy tụ tập xong chẳng phải cũng sẽ về nhà? Còn cậu thì sao? Tối nay có đi đón bạn gái về nhà không? Câu này tổn thương thì ít, nhưng sỉ nhục thì nhiều. tổn thương thì ít, nhưng sỉ nhục thì nhiều Vì ai cũng biết – Tần Ngôn là chó độc thân chính hiệu, lấy đâu ra bạn gái! chó độc thân chính hiệu Anh ta tức đến nghiến răng, quay sang nhìn Chu Chính An, định lôi kéo đồng minh:“Cậu xem kìa, nó thế mà cũng gọi là bạn bè à? Chính An, cậu cũng độc thân đấy, cậu chịu được không? Chu Chính An khẽ ho khan:“Xin lỗi nhé, tôi cũng đang yêu đương rồi. “Cái gì? – Tần Ngôn suýt rớt cằm, miệng há ra, đến điếu thuốc cũng rơi luôn, “Cậu nói cái gì cơ? Cậu cũng có bạn gái rồi á? Chu Chính An “ừ một tiếng. “Tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến luôn đấy, là con gái nhà nào thế? Nhà họ Triệu à? Hay nhà họ Lý? Tần Ngôn tò mò hóng hớt. Nhà họ Triệu là một trong những gia tộc quyền quý bậc nhất ở Giang Thành, còn nhà họ Lý thì có thế lực chính trị, người đứng đầu gia đình cũng có địa vị cao, quyền thế của nhà họ Lý chỉ xếp sau nhà họ Giang và nhà họ Chu. Chu Chính An là thế hệ thứ ba trong gia đình quan chức, chính là kiểu “con nhà quyền quý thứ thiệt, nên Tần Ngôn mặc định bạn gái của anh ta cũng phải “môn đăng hộ đối. Chu Chính An còn chưa kịp trả lời, thì Tần Ngôn đã tự mình đoán tiếp:“Con gái nhà họ Triệu tôi mới gặp cách đây không lâu, vừa từ du học về, xinh lắm. Là cô ấy đúng không? Nhưng Chu Chính An chỉ lắc đầu:“Chỉ là một nữ sinh viên đại học bình thường thôi. “Cái gì? – Tần Ngôn tròn mắt không thể tin nổi, nhấn mạnh từng chữ:“Nữ sinh viên đại học bình thường? Phản ứng của Giang Thì Tự lại khá thản nhiên, chỉ liếc mắt qua Chu Chính An một cái:“Nhà cậu đồng ý sao? Chu Chính An thở ra một vòng khói thuốc, giọng nhàn nhạt:“Chỉ là qua lại cho vui thôi, có phải cưới đâu, việc gì mà không đồng ý? Tần Ngôn tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu:“Sao cậu lại chơi nữ sinh viên đại học vậy? Không sợ sau này chia tay không nổi à? Chu Chính An cười cười, dáng vẻ chẳng hề quan tâm:“Có gì mà không chia được, mua cho cô ấy hai cái túi, chuyển khoản ít tiền, tôi không muốn gặp thì cô ấy cũng chẳng tìm được tôi. Tần Ngôn xoa xoa cằm, gật gù:“Ờ, cũng đúng. Với đẳng cấp như bọn họ, nếu không chủ động thì người bình thường cả đời cũng không tiếp cận nổi. Giang Thì Tự vừa rút một quân bài, ánh mắt lướt qua Chu Chính An, giọng nói nhàn nhạt:“Cậu chơi đùa tình cảm của người ta như thế, không sợ gặp báo ứng sao? Chu Chính An cười khẽ:“Gì mà chơi đùa chứ? Đôi bên đều có nhu cầu, ai cần ai mà thôi. Giang Thì Tự nói:“Tự mình cân nhắc cho kỹ là được, đừng để đến lúc sa vào quá sâu rồi lại không thoát ra nổi. Tần Ngôn lại sáng rực mắt vì hóng hớt, háo hức hỏi:“Trông thế nào vậy? Hôm nào dẫn ra cho bọn này nhìn thử xem. Chu Chính An có chút lạnh nhạt:“Nhìn gì chứ, không cùng một thế giới, không cần thiết. Tần Ngôn nhún vai:“Ờ, cũng đúng. Giang Thì Tự không nói thêm gì nữa. Trong lúc chơi bài, Giang Thì Tự vẫn không quên thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn từ Sơ Đường. Chơi xong mấy ván, chưa thấy tin gì từ Sơ Đường, anh lại nhận được tin nhắn từ người bạn — Trần Mân. 【Nghe nói cậu… có vấn đề ở phương diện đó?】 Lông mày Giang Thì Tự khẽ nhíu lại, khóe môi hơi căng cứng. Vừa hay lúc đó đánh xong bài, Tần Ngôn đứng dậy vận động cơ thể, đi ngang qua bên cạnh Giang Thì Tự, mắt tinh liếc thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, lập tức phá ra cười như ngỗng gáy. “Hahaha, gà gà gà— Tần Ngôn cười ngặt nghẽo, “Thật không đấy? Hahaha, cậu có vấn đề… ở khoản đó á? khoản đó Giang Thì Tự mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc lẻm liếc sang. Tần Ngôn lập tức ngậm miệng, cố gắng nín cười đến mặt méo xệch, giọng vẫn không giấu được sự tò mò:“Chuyện gì vậy hả? Giang Thì Tự đứng dậy:“Tôi đi trước. Tần Ngôn cười hí hửng đi theo, còn không quên ngoái đầu ra hiệu cho Chu Chính An:“Đi nào, theo xem kịch vui. Tại quán bar. Tại quán bar. Sơ Đường vừa nhận ly cocktail mới pha từ bartender, lại uống thêm vài ngụm, rồi lảo đảo bắt đầu… hát. Lúc Giang Thì Tự đến, cô đang hát đến đoạn cao trào của một bài hát — mà giọng thì hoàn toàn… lạc tông. lạc tông Tần Ngôn vừa bước vào quán đã lập tức bịt tai:“Trời ơi ai hát mà dở tệ vậy trời! Giang Thì Tự nghe giọng giống Sơ Đường, mặt căng ra, không nói gì. Mấy người đi đến gần mới thấy rõ: người đang đứng trên sân khấu quán bar, hát một cách “cuồng nhiệt, chính là Nhuận Sơ Đường. Nhuận Sơ Đường Tần Ngôn dùng khuỷu tay huých Giang Thì Tự:“Mau lên kéo con bé nhà cậu xuống đi! Đây không phải ca hát nữa rồi, đây là tra tấn! Người ta hát để kiếm tiền, cô ấy hát chắc phải trả tiền cho người ta mất! Giang Thì Tự vẫn đứng yên không nhúc nhích:“Cô ấy thích hát sao thì cứ để cô ấy hát. Tần Ngôn: “… “Rồi rồi, chiều đi, chiều hết cỡ luôn ấy. – Tần Ngôn bỏ tay khỏi tai, tìm một chiếc ghế cao ngồi xuống. Giang Thì Tự ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi sân khấu, khóe môi mang theo nụ cười cưng chiều. Chu Chính An nhìn Sơ Đường, lại nhìn Giang Thì Tự, ánh mắt mang theo vẻ trêu chọc:“Nhà cậu Sơ Đường còn có tài này nữa cơ đấy. Tần Ngôn cũng cười:“Không đùa đâu, nghe hồi cũng thấy quen tai thật. Sơ Đường say khướt, đầu óc mơ màng, hát sai lời gần hết bài, lại còn liên tục lạc tông. Giang Thì Tự vẫn nghe đến hết bài mới bước lên sân khấu. Anh nắm lấy cổ tay cô. Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, Sơ Đường quay đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng, miệng nở nụ cười ngây ngô:“Anh ơi, anh đẹp trai thật đấy… em tính rồi… anh chính là người chồng định mệnh của em đó~ Chữ “chồng ấy khiến trái tim Giang Thì Tự như ngừng đập trong thoáng chốc. Anh chỉ cảm thấy máu trong người như sôi lên. Hơi thở rối loạn, Giang Thì Tự nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào. Sơ Đường hơi ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi má lúm hiện ra khi cười, đáng yêu đến mức khiến anh không rời mắt nổi. Hai người cứ đứng yên đối mặt nhau như vậy vài giây. Bất ngờ, Sơ Đường nghiêng người tới, ngả đầu vào lòng anh. Cái đầu mềm mềm, ấm ấm của cô cọ nhẹ vào ngực Giang Thì Tự như một chú mèo con, miệng thì lầm bầm: “Ưm… mùi của anh… cũng giống hệt chồng em luôn á… Giang Thì Tự thường dùng loại nước hoa mùi gỗ nhẹ nhàng và thanh mát, tựa như mùi tuyết tùng dưới ánh nắng mùa đông, hương thơm dễ chịu vô cùng. Sơ Đường không kìm được hít sâu một hơi, thì thầm: “Thơm quá đi… chồng ơi…