Sơ Đường cúi đầu, khẽ nói:“Là lỗi của cháu. Lâm Nguyệt Doanh lập tức quay sang nhìn cô, giọng gấp gáp:“Đường Đường, ý con là gì vậy? Sơ Đường kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng, không giấu giếm điều gì. Cụ bà nhà họ Giang nghiêm giọng trách:“Vậy ra Thì Tự là vì bảo vệ cháu mà bị đâm một dao? Sơ Đường mím môi, khẽ gật đầu:“Vâng ạ. Cụ bà không hài lòng:“Đường Đường, cháu quá bốc đồng rồi. Chúng ta đã báo cảnh sát, trong trang viên cũng có vệ sĩ, tại sao không thể chờ thêm một chút? Nếu cháu không hành động bốc đồng, Thì Tự đâu cần phải vô cớ chịu thương tích như vậy. “Xin lỗi bà… là lỗi của cháu. – Giọng Sơ Đường nghẹn lại, đầu càng cúi thấp hơn. Cụ bà vẫn không buông tha:“Còn chưa chính thức bước chân vào cửa, đã gây ra họa lớn thế này. Nhuận Thiệu Đông sắc mặt sầm xuống, lạnh giọng:“Cụ bà, ý bà là gì? Rõ ràng là con gái nuôi của nhà bà gây họa, người cầm dao cũng là người nhà họ Giang, giờ lại quay sang trách móc con gái tôi? Ông tiếp lời, giọng đầy châm biếm:“Nói thì dễ, bảo chờ thêm chút nữa. Nhưng Hứa Tĩnh Huyên đã bắt cóc con gái út của tôi, dao còn kề ngay cổ con bé, miệng còn uy hiếp rằng nếu Sơ Đường không lên thì sẽ giết nó. Bà nói dễ thật đấy! “Báo cảnh sát? Vệ sĩ? – Ông bật cười lạnh –“Cô ta chỉ cho đúng năm phút, đợi cảnh sát tới thì chắc con gái tôi đã mất mạng rồi! Mà nhắc đến vệ sĩ, tôi cũng muốn hỏi: vệ sĩ nhà họ Giang là bù nhìn à? Giữa ban ngày ban mặt để người ta dễ dàng bắt cóc con bé như vậy? Các người cử vệ sĩ tới để cứu người hay đi nhặt xác? Sơ Đường là chị ruột của con bé, trong tình huống như thế mà liều mạng cứu em mình lại thành lỗi của nó sao? Nhuận Thiệu Đông thực sự giận đến cực độ. Lễ đính hôn bị hủy bỏ đã đành, con gái út bị bắt cóc, con gái lớn suýt bị giết. Rõ ràng gia đình họ là nạn nhân, mà giờ lại trở thành người bị đổ lỗi – trên đời sao lại có cái lý lẽ lệch lạc đến thế! Ông không để ai cắt ngang, tiếp tục chất vấn cụ bà:“Bà nói Sơ Đường bốc đồng. Vậy nếu hôm nay người bị bắt là con trai bà, dao đặt ngay cổ con trai bà, liệu bà có thể bình tĩnh đứng nhìn được không? “Người đâm dao là Hứa Tĩnh Huyên, cũng là người nhà họ Giang. Đừng nói là Thì Tự đỡ dao thay Sơ Đường, vậy ý bà là lẽ ra con dao đó nên đâm vào người con gái tôi à? “Lạ thật đấy! Rõ ràng hung thủ ở kia, mà bà lại quay ra trách con gái tôi – nó cũng là nạn nhân, chẳng lẽ nhà họ Giang tin vào cái lý thuyết ‘nạn nhân có tội’ à? Cụ ông Giang ho khan hai tiếng:“Khụ, khụ… “Thiệu Đông, cậu bớt giận đi, chuyện này đúng là không thể trách Đường Đường. – Giọng cụ ông nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cụ bà –“Bà vừa nói cái gì vậy? Sao lại hồ đồ như thế? Tôi thấy thường ngày bà chiều chuộng Hứa Tĩnh Huyên quá mức, nó thành ra như hôm nay, bà cũng có phần trách nhiệm! Nghe vậy, cụ bà tức đến mức thở dốc, ngực phập phồng dữ dội:“Được, được, được! Bây giờ ông còn quay sang trách tôi! Tôi không đôi co với mấy người nữa! Nói xong, bà hầm hầm quay người bỏ đi. Cụ ông nhìn sang Nhuận Thiệu Đông, giọng điềm đạm:“Thiệu Đông, cậu cũng đừng giận quá. Chuyện này… là lỗi của bên tôi. Nhuận Thiệu Đông cố kìm nén tức giận, mặt vẫn lạnh tanh:“Giờ Thì Tự không sao rồi, tôi về trước. Con gái út tôi vẫn còn hoảng loạn, tôi phải về chăm sóc con bé. Cụ ông gật đầu, quay sang dặn:“A Nghị, con tiễn Thiệu Đông một đoạn. Sơ Đường muốn ở lại chăm sóc Giang Thì Tự, nhưng Nhuận Thiệu Đông lạnh giọng nói:“Sơ Đường, về nhà với ba! Đừng để lát nữa Thì Tự có chuyện gì bất trắc lại đổ hết lên đầu con! Nghe câu nói đó, sắc mặt của mấy người nhà họ Giang đều thay đổi. Vừa rồi cụ bà nhà họ Giang nói những lời như thế, đúng là khiến nhà họ Nhuận cảm thấy lạnh lòng. Lúc này, họ cũng khó mà phản bác lại được. Sơ Đường quay sang nhìn, vẻ mặt đầy khó xử:“Ba… Cô đã lo lắng suốt cả buổi chiều, bây giờ Giang Thì Tự đã qua cơn nguy kịch, cô rất muốn vào thăm anh. Dù sao, vết dao ấy cũng là anh thay cô gánh chịu. “Nghe lời! Về nhà với ba! – Nhuận Thiệu Đông nghiêm giọng, giận dữ. Sơ Đường lắc đầu, ánh mắt kiên định:“Ba, con biết ba đang rất giận, nhưng giờ con không thể về. Thì Tự đã liều mạng vì con, con không có lý do gì để không vào thăm anh ấy. Nếu anh ấy tỉnh dậy mà không thấy con, chắc chắn sẽ rất buồn. Cụ ông nhà họ Giang vô cùng cảm kích, quay sang nói với Nhuận Thiệu Đông:“Thiệu Đông, vừa rồi vợ tôi có hơi quá lời, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi. Mong cậu đừng để trong lòng. Giang Nghị cũng lên tiếng:“Đúng vậy. Thì Tự chắc chắn cũng muốn khi mở mắt ra sẽ thấy Đường Đường. Lâm Nguyệt Doanh dịu giọng nói:“Thông gia à, đừng giận nữa. Hai đứa nhỏ tình cảm sâu đậm, yêu thương chân thành như vậy, cũng là chuyện tốt mà. Cụ ông nhà họ Giang – một người quyền thế như vậy – mà cũng đã hạ mình đứng ra xin lỗi, thì Nhuận Thiệu Đông cũng không tiện nói thêm lời gì nữa. Cụ bà Giang đúng là đã cư xử quá đáng, nhưng may thay những người còn lại trong nhà họ Giang vẫn biết phải trái. Ông trầm mặc giây lát, rồi quay sang Sơ Đường:“Thôi được, con ở lại đi. Ba về nhà xem tình hình của em con. Sau khi Nhuận Thiệu Đông rời đi, Sơ Đường lại một lần nữa cúi đầu xin lỗi vì hành động bốc đồng của mình. Lâm Nguyệt Doanh thở dài, kéo tay cô:“Đứa nhỏ ngoan, con đừng tự trách mình nữa. Chuyện này không thể đổ lên đầu con được. Mẹ biết trong lòng con cũng không muốn thấy Thì Tự bị thương. Về bản chất, lỗi là do nhà họ Giang chúng ta, ba con nói đúng. Sơ Đường rưng rưng nước mắt:“Con muốn đi thăm anh Thì Tự. Lâm Nguyệt Doanh nắm tay cô, dịu dàng nói:“Đi, mẹ đi với con. … Giang Thì Tự mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là khuôn mặt lo lắng đến nhăn nhó của Nhuận Sơ Đường. Thấy anh cuối cùng cũng tỉnh lại, Sơ Đường không kìm được, sống mũi cay xè, nước mắt tức thì trào ra. “Anh Thì Tự, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi… Giang Thì Tự hơi nhếch môi, giọng yếu nhưng vẫn ấm áp:“Đừng khóc, anh chưa chết được đâu. Lâm Nguyệt Doanh đứng bên cạnh cũng lau nước mắt:“Con làm mẹ sợ muốn chết… Chỉ cần con bình an là được. Nếu có mệnh hệ gì… mẹ sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Giang Nghị nhíu mày, khẽ “chậc một tiếng:“Nói gì mà xui xẻo thế. Sơ Đường vẫn không ngừng rơi lệ, khiến Giang Thì Tự nhìn mà xót xa. Anh cố nâng tay lên để lau nước mắt cho cô, nhưng— Sau khi thuốc tê tan, vết thương đau nhức khiến mỗi cử động đều trở nên khó khăn. Sơ Đường vội vàng nắm lấy tay anh:“Anh Thì Tự… Giang Thì Tự nở nụ cười yếu ớt, gương mặt trắng bệch vẫn ánh lên vẻ dịu dàng:“Đường Đường, đừng khóc nữa. Chỉ cần em bình an… thì thế nào anh cũng chấp nhận được. “Không, không phải thế. – Sơ Đường vừa lau nước mắt, vừa hít mũi – “Chúng ta đều phải bình an. “Con bé này, nói gì kỳ vậy. – Lâm Nguyệt Doanh nhíu mày – “Cả nhà bình an là tốt rồi. Giang Thì Tự lại hỏi:“Giao Giao thế nào rồi? Sơ Đường mắt vẫn đỏ hoe:“Em ấy không sao, an toàn rồi. “Vậy là tốt rồi… Lâm Nguyệt Doanh thở dài:“Con đó, chính mình thì suýt mất mạng mà còn lo cho người khác. Giờ lo mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện bên ngoài để bọn mẹ lo. Giang Thì Tự mệt mỏi nói:“Ba, mẹ… hai người ra ngoài trước đi, con muốn ở riêng với Đường Đường một lát. Lâm Nguyệt Doanh và Giang Nghị hiểu ý, lập tức gật đầu rời khỏi phòng. Giang Thì Tự quay sang nhìn Sơ Đường, ánh mắt dịu dàng, quan tâm:“Đường Đường, họ có làm khó em không? Sơ Đường lắc đầu, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn. Giang Thì Tự đã thành ra như thế này rồi… mà vẫn còn lo lắng hỏi xem cô có bị ai làm khó hay không. Cô cố gắng kìm nước mắt, gượng cười nói:“Anh Thì Tự, anh phải mau khỏe lại nhé, chúng ta còn phải tổ chức lại lễ đính hôn mà. Giang Thì Tự nhếch đôi môi trắng bệch thành một nụ cười yếu ớt:“Được, anh hứa với em. Giang Nghị và Lâm Nguyệt Doanh vừa mới rời khỏi phòng hồi sức cấp cứu chưa bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp:“Không hay rồi, Chủ tịch Giang, có chuyện lớn xảy ra rồi!