Sau khi cúp máy, Sơ Đường đứng dậy đến phòng in, in ra vài bản hợp đồng, rồi thẳng tiến đến công ty nhà mình.

Đến nơi, cô đi thẳng vào văn phòng Chủ tịch.

Nhuận Thiệu Đông vừa họp xong, đã biết trước cô sẽ đến nên đang ngồi trong văn phòng chờ.

Sơ Đường đặt xấp hợp đồng lên bàn:“Ba xem hợp đồng đi, không có vấn đề gì thì ký luôn.

Nhuận Thiệu Đông lật từng trang xem cẩn thận:“Ba hỏi trợ lý rồi, hợp đồng tư vấn pháp lý với văn phòng cũ sẽ hết hạn vào cuối năm. Ba có thể ký với văn phòng của con hợp đồng 5 năm, nhưng sẽ bắt đầu có hiệu lực từ đầu năm sau.

Sơ Đường gật đầu:“Không sao cả. Nhưng chiều nay ký hợp đồng xong phải chuyển khoản luôn.

Nhuận Thiệu Đông ngẩng đầu nhìn cô một cái:“Gấp vậy sao?

“Gấp chứ. Tối qua con đi bàn vụ án thì bị hai lão dê xồm quấy rối, không bàn xong được. Quản lý của con đã đưa ra tối hậu thư rồi.

Nhuận Thiệu Đông nghe đến con gái bị quấy rối thì lập tức cau mày, giọng gấp gáp:“Ai dám động vào con?

Sơ Đường nhún vai:“Yên tâm đi, bọn họ chẳng chiếm được gì, còn bị con đánh cho một trận.

Nhuận Thiệu Đông nhíu chặt lông mày:“Sơ Đường, hay là con đừng làm luật sư nữa. Văn phòng của con trước đó vừa gặp rắc rối, chưa được bao lâu con lại bị quấy rối. Làm luật sư rủi ro cao lắm. Lỡ mai này bị trả thù thì sao? Hay là về công ty làm đi, ba sắp xếp cho con vị trí tổng giám đốc.

Sơ Đường lắc đầu:“Tạm thời con vẫn thích làm luật sư hơn. Con cũng đang nắm cổ phần công ty, có chia cổ tức là đủ rồi. Với lại con đâu có biết quản lý công ty, bắt con làm tổng giám đốc chẳng phải đang đẩy công ty vào chỗ chết à?

Nhuận Thiệu Đông bật cười:“Ba sẽ thuê người chuyên môn hỗ trợ con.

Sơ Đường vẫn từ chối:“Không cần đâu. Đợi khi nào con chán làm luật sư rồi tính tiếp.

Nhuận Thiệu Đông bất lực thở dài:“Con đúng là...

Ông ký tên vào hợp đồng tư vấn pháp lý 5 năm, sau đó lập tức gọi cho bộ phận tài chính chuyển 15 vạn vào tài khoản công ty luật.

Sơ Đường mỉm cười hỏi:“Công ty mình gần đây có tranh chấp gì không ạ?

Nhuận Thiệu Đông nhấc điện thoại nội bộ gọi cấp dưới đến:“Để Tiểu Trương nói với con đi, mấy chuyện này ba không nắm.

“Vâng.



Một giờ sau, Sơ Đường xuất hiện trong văn phòng của Dương Hiểu Tĩnh.

Cô đặt xấp hợp đồng lên bàn Dương Hiểu Tĩnh:“Quản lý Dương, nhiệm vụ chị giao em đã hoàn thành. Một hợp đồng tư vấn pháp lý 5 năm, mười lăm vạn đã được chuyển khoản. Ngoài ra em còn ký thêm ba vụ tranh chấp thanh toán hàng hóa và một vụ xâm phạm quyền sáng chế – tất cả đều là hợp đồng ủy quyền đại diện thông thường, phí luật sư cũng được thanh toán tại chỗ. Tổng cộng bốn vụ cộng với hợp đồng tư vấn là tám mươi vạn. Không tin chị có thể hỏi phòng tài chính lấy chứng từ chuyển khoản. Ở đây em cũng có ảnh chụp lại.

Vừa nói, cô vừa mở album ảnh trong điện thoại, đưa hình chụp xác nhận chuyển khoản ra trước mặt Dương Hiểu Tĩnh:“Thiệt hại của văn phòng, em đã bù lại rồi.

Dương Hiểu Tĩnh sững sờ, không dám tin, vội vàng mở hợp đồng ra kiểm tra. Thấy tên và dấu mộc đầy đủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:“Tập đoàn Nhuận Thị… Nhuận Thiệu Đông là…

Sơ Đường mỉm cười:“Là ba em.

“Bộp – hợp đồng rơi khỏi tay Dương Hiểu Tĩnh xuống đất. Cô ngẩng đầu lên đầy bất ngờ:“Em là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Nhuận Thị?

Trải qua đủ chuyện phiền lòng, Sơ Đường không còn muốn giữ im lặng nữa.

Cô thản nhiên đáp:“Đúng vậy.

Dương Hiểu Tĩnh còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Luật sư Dương, luật sư Nhuận của văn phòng các cô rốt cuộc có thân phận gì vậy? Sao cô ấy lại quen biết với Tổng giám đốc Tập đoàn Giang Thị – Giang Thì Tự? Tối qua tổng giám đốc Lưu của chúng tôi bị vệ sĩ của Giang tổng đánh nhập viện. Sáng nay vừa mở mắt ra đã thấy kiểm toán và bên thuế đến kiểm tra công ty. Tôi điều tra khắp nơi mới biết là do Giang tổng ra tay.

Giang Thì Tự?

Sắc mặt Dương Hiểu Tĩnh tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Cô ta vừa cúp máy, tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

“Em… em quen biết Tổng giám đốc Tập đoàn Giang Thị?

Sơ Đường khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo:“Ừ, anh ấy là vị hôn phu của em, cũng chính là ‘kim chủ lái Cullinan’ mà mấy người gần đây vẫn đồn đại.

Dương Hiểu Tĩnh sợ đến mồ hôi vã ra ướt lưng, lắp bắp:“Chị… xin lỗi, chị không biết cô là vị hôn thê của Giám đốc Giang…

Lúc này Dương Hiểu Tĩnh mới nhận ra mình đã bị Hứa Tĩnh Huyên hại thảm.

Cô ta không dám đắc tội với nhà họ Giang, nên khi đứa con nuôi của nhà họ Giang – Hứa Tĩnh Huyên – bảo cô ta nhắm vào Nhuận Sơ Đường, cô cũng chỉ dám răm rắp làm theo.

Nhưng Hứa Tĩnh Huyên không hề nói rằng Nhuận Sơ Đường là thiên kim của Tập đoàn Nhuận Thị, càng không nói cô ấy là vị hôn thê của Giang Thì Tự.

Bây giờ chính Giang Thì Tự tận mắt chứng kiến Nhuận Sơ Đường bị quấy rối, còn trực tiếp ra mặt xử lý, vậy thì… chẳng phải cô cũng sắp tiêu đời rồi sao?

Sơ Đường vừa rời khỏi văn phòng, Dương Hiểu Tĩnh lập tức gọi điện cho Hứa Tĩnh Huyên.

“Tiểu thư Hứa, cô gái tên Nhuận Sơ Đường đó là vị hôn thê của thiếu gia Giang thật sao?

Hứa Tĩnh Huyên rất ghét người khác nhắc đến chuyện này, giọng đầy bực dọc:“Có thể nói chuyện gì hữu ích hơn không? Tôi không có thời gian nói nhảm với cô.

Thấy cô ta không phủ nhận, Dương Hiểu Tĩnh càng cuống:“Cô bảo tôi nhắm vào cô ta, nhưng lại không nói với tôi cô ta là vị hôn thê của thiếu gia Giang! Bây giờ thì xong rồi, tôi gián tiếp đắc tội với thiếu gia Giang, cô phải giúp tôi!

“Hừ, đồ ngu. Nếu cô ta không phải vị hôn thê của A Tự, cô nghĩ tôi rảnh đến mức đi đối phó với cô ta sao? Cô còn muốn tôi giúp cô à? Tôi chẳng hơi đâu!

“Tiểu thư Hứa, chính cô sai bảo tôi để Nhuận Sơ Đường đi bàn việc với hai tên dê xồm đó! Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ khai ra cô đấy! Cô cũng đâu muốn Giám đốc Giang biết mấy chuyện cô làm sau lưng anh ấy đúng không?

Hứa Tĩnh Huyên ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

Hơn nữa, cô ta đã công khai bày tỏ tình cảm với Giang Thì Tự trước mặt cả nhà họ Giang, còn bị Lâm Nguyệt Doanh tát cho một cái. Đến mức đó rồi, cô ta còn sợ gì lời đe dọa của Dương Hiểu Tĩnh?

Hứa Tĩnh Huyên lạnh lùng vứt lại một câu “Muốn làm gì thì làm rồi cúp máy.

Bên này, Dương Hiểu Tĩnh lo sợ đến mức đứng ngồi không yên, sợ rằng Giang Thì Tự sẽ tìm đến mình tính sổ.

Cô ta vội vã tìm cách liên lạc và cuối cùng moi được số điện thoại của Lâm Hải, trợ lý của Giang Thì Tự.

“A lô, trợ lý Lâm phải không? Tôi có chuyện muốn báo với Giám đốc Giang, là chuyện liên quan đến cô Nhuận. Phiền anh chuyển lời giúp tôi.

Lâm Hải nghe nhắc đến Nhuận Sơ Đường liền đáp:“Xin chờ một chút.

Anh gõ cửa phòng tổng giám đốc, bước vào rồi nói:“Giám đốc Giang, có một vị nữ sĩ nói muốn báo cáo chuyện liên quan đến cô Nhuận.

Giang Thì Tự quay đầu nhìn, đưa tay ra.

Lâm Hải lập tức đưa điện thoại cho anh.

“Chuyện gì? – Giang Thì Tự lạnh giọng hỏi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng run rẩy của Dương Hiểu Tĩnh:“Giám đốc Giang, tôi là Dương Hiểu Tĩnh – quản lý bộ phận tố tụng của văn phòng luật Thắng Khoa. Về việc tối qua cô Nhuận bị quấy rối khi đi gặp khách, tôi xin tự mình nhận lỗi. Xin lỗi ngài, đúng là tôi đã sắp xếp cô ấy đi tiếp khách, nhưng thực sự không phải ý của tôi. Là tiểu thư Hứa Tĩnh Huyên nhờ tôi ‘chăm sóc đặc biệt’ cho cô Nhuận. Tôi không dám đắc tội với nhà họ Giang nên mới cố ý làm khó cô ấy…

Giang Thì Tự khẽ cau mày: “Hứa Tĩnh Huyên?

Dương Hiểu Tĩnh vội vàng xác nhận:“Phải, phải ạ! Là cô Hứa chỉ đạo tôi làm! Tôi thực sự không biết cô Nhuận là vị hôn thê của ngài. Xin ngài đừng trách tôi, tôi thật sự bị ép buộc…

Cúp máy, Lâm Hải lập tức cảm thấy sát khí lạnh lẽo toát ra từ người sếp mình.

Anh không dám thở mạnh, đứng im như tượng.

Giang Thì Tự trầm mặc, sắc mặt u ám đến cực điểm. Không ai biết anh đang nghĩ gì.

Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng:“Điều tra Hứa Tĩnh Huyên. Bắt đầu từ ngày Sơ Đường quay lại Giang Thành. Tôi muốn biết cô ta đã gặp những ai, toàn bộ dòng tiền trong tài khoản và hành tung cụ thể.

Lâm Hải lau mồ hôi lạnh:“Vâng, Giám đốc Giang.

Tại Mỹ.

Hứa Tĩnh Huyên biết chắc Dương Hiểu Tĩnh sẽ tìm đến Giang Thì Tự tố cáo. Những gì cô ta từng làm với Nhuận Sơ Đường, sớm muộn gì Giang Thì Tự cũng sẽ biết hết.

Cô ta không thể chờ thêm được nữa.

Ngày đính hôn giữa Giang Thì Tự và Nhuận Sơ Đường càng lúc càng gần.

Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Cô ta phải gặp người đó – ngay lập tức.

Hứa Tĩnh Huyên lái xe đến một căn biệt thự.

Vừa bước xuống xe, một con chó ngao Tây Tạng hung dữ liền lao ra sủa điên cuồng, như muốn xé xác cô ta.

“Á—! – Hứa Tĩnh Huyên sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.

“Hổ Tử, anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, khách đến là khách, đừng dọa người ta như thế.

Một giọng nam vang lên, con ngao Tây Tạng đang sủa điên cuồng lập tức im bặt, ngoan ngoãn ngồi xuống đất, lè lưỡi thở phì phò.

Ngay sau đó, một người đàn ông bước ra từ sân biệt thự. Anh ta có vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn tú, ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trên mặt anh ta nở một nụ cười ngông cuồng, trong mắt hiện rõ vẻ khinh miệt:“Ồ, tôi còn tưởng ai, hóa ra là con chó mà nhà họ Giang nuôi đây mà. Tới chỗ tôi làm gì?

Hứa Tĩnh Huyên lảo đảo đứng dậy trong bộ dạng nhếch nhác, cô ta vẫn còn rất sợ con ngao Tây Tạng kia, theo phản xạ lùi lại mấy bước rồi mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt:“Nhị ca, em… muốn nhờ anh giúp một việc.