“Anh Thì Tự…

Sơ Đường vừa mới gọi một tiếng, thì phía sau đã có người đuổi đến.

Khổng Duy Kiệt vừa bước ra thấy tình hình không ổn, lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, giả vờ như người qua đường, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Sơ Đường rồi chuồn đi.

“Con tiện nhân kia, hôm nay xem mày chạy đi đâu được! Ông đây… – Giám đốc Triệu vừa chửi vừa lao đến. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, thấy Nhuận Sơ Đường đang được một người đàn ông ôm vào lòng, mà phía sau người đàn ông đó còn có bốn vệ sĩ cao lớn, ông ta lập tức cứng họng.

Người đàn ông đó lại chính là Tổng giám đốc tập đoàn Giang thị – Giang Thì Tự!

Trong khoảnh khắc, sắc mặt giám đốc Triệu vừa kinh hãi vừa sợ hãi, sững sờ đến mức nói không ra lời.

“Con mẹ nó, con này chạy nhanh thật! – Giám đốc họ Lưu cũng vừa chạy tới sau.

Giang Thì Tự kéo Sơ Đường ra phía sau, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai gã đàn ông trước mặt.

“Anh… anh là Giang… Giám đốc Giang? – Họ Lưu lập tức đứng khựng lại, mặt mày biến sắc.

Giám đốc Triệu thấy Giang Thì Tự đứng chắn trước mặt Nhuận Sơ Đường, trong lòng lập tức hiểu rằng mình đã gây họa lớn.

Thì ra Nhuận Sơ Đường lại quen biết với Giang Thì Tự?!

Ở Giang Thành, ai làm ăn mà chẳng muốn nịnh bợ gia tộc họ Giang. Hai gã này tuy là tổng giám đốc công ty, nhưng cũng biết rõ mình không đủ tư cách kết giao với nhà họ Giang – dù vậy, thân phận của Giang Thì Tự, Tổng giám đốc Giang thị, họ vẫn nhận ra.

Giang Thì Tự siết chặt cằm, trên mặt mang theo khí thế đe dọa như bão giông sắp kéo đến.

Giám đốc Triệu lập tức đổi sắc mặt, nặn ra nụ cười nịnh bợ:“Giám đốc Giang, ngài quen với cô Nhuận này sao?

Giang Thì Tự không buồn nói với hai người này nửa câu. Chỉ cần nghe thấy mấy lời thô tục bọn họ vừa mắng, anh đã không cần hỏi gì thêm.

Anh ra hiệu bằng ánh mắt với vệ sĩ.

Bốn vệ sĩ phía sau lập tức hiểu ý, tiến lên khống chế hai gã đàn ông.

Sơ Đường kể lại mọi chuyện cho Giang Thì Tự một cách rõ ràng từng chút một.

Giang Thì Tự nắm lấy tay cô:“Anh đưa em về.

Sơ Đường ngoan ngoãn đi theo Giang Thì Tự ra ngoài. Đi được vài bước, cô không nhịn được quay đầu lại hỏi:“Anh định xử lý hai người kia thế nào?

Giọng Giang Thì Tự lạnh lẽo:“Cho họ một bài học nhớ đời.

Dù không nói rõ, nhưng Sơ Đường cũng đoán được – kết cục của hai tên kia chắc chắn rất thảm.

Cô theo Giang Thì Tự lên xe.

Tài xế thấy Giang Thì Tự quay lại thì hơi ngạc nhiên:“Giám đốc Giang, bây giờ ngài muốn về sao?

“Đến Minh Gia Uyển.

Nói xong, Giang Thì Tự như sực nhớ điều gì, quay sang hỏi cô:“Anh đã sắp xếp vệ sĩ cho em, sao em không dẫn theo?

Sơ Đường sững lại, có vẻ như đã quên béng mất chuyện đó.

Ai mà ngờ chỉ đi bàn chuyện một vụ án lại gặp phải loại háo sắc thế này?

Cô có chút chột dạ lẩm bẩm:“Em… em quên mất…

Giang Thì Tự: “…

“Lần sau nhớ dẫn theo.



Tại hội sở.

Bảo vệ ném hai gã Triệu và Lưu vào lại phòng bao, rầm một tiếng đóng cửa lại.

rầm

Giám đốc Triệu lập tức quỳ xuống cầu xin:“Đại ca, tôi biết lỗi rồi! Tôi có mắt không tròng, không biết cô Nhuận là người của Giám đốc Giang, tôi không dám nữa đâu, xin ngài tha cho tôi!

Họ Lưu sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, miệng lắp bắp:“Tôi cũng biết lỗi rồi, xin… xin ngài tha cho tôi!

Vệ sĩ không nói nhiều, trực tiếp ra tay.

“A——“Cứu mạng! Cứu tôi với——

Bốn vệ sĩ thay phiên nhau ra đòn, trong phòng bao, tiếng gào khóc thảm thiết của hai tên Triệu và Lưu vang lên liên tục, tiếng này nối tiếp tiếng kia, cho đến khi cả hai không còn đủ sức kêu la nữa.



Sáng hôm sau, Sơ Đường vừa đến văn phòng luật thì phát hiện bầu không khí có gì đó là lạ.

Nơi nào cô đi qua cũng có thể nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ.

Sơ Đường bước tới chỗ làm việc của mình và ngồi xuống.

Văn phòng mà Sơ Đường làm việc chung với luật sư Trương Thiên Tân, do anh ấy còn chưa hồi phục nên hiện giờ chỉ còn mình cô sử dụng.

Cô vừa mới ngồi xuống không lâu thì Dương Hiểu Tĩnh đã đến.

Cô ấy đứng ngoài cửa gõ hai cái, nói với Sơ Đường:“Em qua văn phòng chị một chuyến.

Sơ Đường đoán đại khái được chuyện gì – chắc chắn là về việc xảy ra tối qua.

Trong văn phòng, Dương Hiểu Tĩnh ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt sắc bén, sắc mặt đầy giận dữ:“Tối qua chị bảo em đi bàn vụ án với Khổng Duy Kiệt, nghe nói em xảy ra xung đột với hai vị khách hàng, còn đánh người?

Sơ Đường giải thích:“Em đến để bàn công việc, nhưng hai vị giám đốc đó chỉ toàn suy nghĩ dơ bẩn. Họ xâm phạm em, em chỉ là phòng vệ chính đáng!

Sắc mặt Dương Hiểu Tĩnh càng lúc càng khó coi, giọng cũng nghiêm khắc hơn:“Nhuận Sơ Đường, chị biết em có bản lĩnh, lần trước có người gây rối là nhờ em cứu chúng ta. Nhưng em cũng phải hiểu rằng bạo lực không giải quyết được vấn đề!

Sơ Đường vẫn điềm tĩnh, thản nhiên nói:“Ban đầu em cũng rất lịch sự, nhưng bọn họ rõ ràng không hiểu tiếng người. Quản lý Dương, em là luật sư, không phải kỹ nữ. Những loại khách hàng hạ cấp như vậy, không có cũng chẳng sao.

Nghe đến đây, Dương Hiểu Tĩnh tức giận đến nỗi đập bàn, lớn tiếng:“Khẩu khí lớn thật đấy! Em có biết vì hành động bồng bột của em tối qua mà văn phòng chúng ta đã thiệt hại bao nhiêu không? Một hợp đồng tư vấn pháp lý năm năm là mười lăm vạn! Còn các vụ kiện hợp đồng và tranh chấp thương hiệu đó nữa – lấy được thì ít nhất cũng năm mươi vạn tiền phí luật sư! Em vì một cơn giận mà đánh người, gây thiệt hại sáu mươi lăm vạn, em có gánh nổi không?

Sơ Đường nhếch môi cười lạnh:“Được thôi, hôm nay em sẽ kiếm lại cho đủ số đó. Nhưng từ nay về sau, những kiểu khách hàng chỉ biết nghĩ bằng hạ thân, xin đừng giao cho em.

Dương Hiểu Tĩnh không tin Sơ Đường có khả năng kiếm được số tiền lớn như vậy, giọng dứt khoát:“Trước khi tan làm hôm nay, tôi muốn thấy hợp đồng đã ký và bằng chứng thanh toán từ phía khách hàng. Nếu không có, ngày mai em khỏi cần đến làm nữa. Theo quy định nhân sự và Luật lao động, nếu nhân viên gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho công ty, công ty có quyền sa thải mà không cần bồi thường.

Sơ Đường lạnh nhạt đáp:“Em biết rồi.

Cô rời khỏi văn phòng Dương Hiểu Tĩnh, đi ngang qua phòng làm việc của Khổng Duy Kiệt.

Đúng lúc Khổng Duy Kiệt cũng vừa đi ra cửa, hai người chạm mặt.

Khổng Duy Kiệt giọng mỉa mai:“Ôi kìa, luật sư Nhuận, tối qua đắc tội với khách hàng làm mất cả vụ lớn như thế mà hôm nay còn có mặt mũi đến đi làm à? Nếu là tôi thì xấu hổ không dám gặp ai rồi đấy.

Sơ Đường lạnh lùng liếc anh ta một cái, không thèm đáp lời, lướt ngang qua rồi quay lại phòng mình.

Chưa được bao lâu, Sơ Đường nhận được tin nhắn của Dư Kiểu Kiểu.

【Luật sư Nhuận, luật sư Trần và luật sư Khổng đều đăng status bóng gió nói chị đấy, chị thấy chưa?】

Ngay sau đó cô ấy gửi hai ảnh chụp màn hình từ WeChat Moments của Trần Dương Dương và Khổng Duy Kiệt.

Trần Dương Dương:

【Có vài cô gái đúng là không biết xấu hổ. Trẻ tuổi, tay chân lành lặn mà không chịu làm ăn đàng hoàng, chỉ biết dựa vào chút nhan sắc để tìm kim chủ bao nuôi. Loại người như vậy mà còn đi làm luật sư, thật là nỗi nhục của giới luật.】

Khổng Duy Kiệt:

【Có người thật khiến người ta phát ngán. Không thiếu tiền thì đừng ra ngoài làm gì nữa, ở nhà mà giữ ông già lái Cullinan của cô ta đi. Ra ngoài làm việc để “trải nghiệm cuộc sống một lần là mất ngay vụ án lớn, còn liên lụy đến tôi. Được bao nuôi rồi mà còn giả bộ thanh cao trước mặt khách hàng, đúng là đạo đức giả!】

Sơ Đường xem xong ảnh chụp, bấm vào xem Moments của Trần Dương Dương, phát hiện mình đã bị chặn.

Tương tự, Khổng Duy Kiệt cũng chặn cô rồi.

Sơ Đường lưu lại hai ảnh chụp màn hình đó.

Cô nhắn tin lại hỏi Dư Kiểu Kiểu:

【Hai bài đăng đó đâu có chỉ đích danh, sao em biết họ đang nói chị?】

Dư Kiểu Kiểu trả lời:

【Luật sư Nhuận, em nghe họ đồn thổi rằng chị được người ta bao nuôi, nghe nói là từ luật sư Trần và luật sư Khổng bắt đầu tung tin.】【Bọn họ còn lập riêng một nhóm để buôn chuyện chị, nhóm đó chị không có trong, để em gửi ảnh chụp cho chị xem.】

Chỉ một lúc sau, Dư Kiểu Kiểu gửi đến hơn ba mươi ảnh chụp màn hình, Sơ Đường xem từng cái một, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng.

Cô từng nghĩ việc mời mọi người ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp có thể giúp xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp, không ngờ đám người đó ngoài mặt thì lịch sự, nhã nhặn, gặp mặt còn mỉm cười chào hỏi, nhưng sau lưng lại nói xấu cô đến mức khó nghe như vậy.

Trần Dương Dương và Khổng Duy Kiệt là kẻ cầm đầu dựng chuyện, vu khống, bôi nhọ cô. Những người đồng nghiệp khác thì không cần bằng chứng, chỉ cần ai nói gì là tin nấy, hóng chuyện vô trách nhiệm.

Sơ Đường lúc này mới nhận ra – cô đã nghĩ quá đơn giản về môi trường công sở.

Muốn xây dựng tình cảm đồng nghiệp chỉ bằng một bữa ăn? Nghĩ vậy quả là quá ngây thơ.

Đây là một nơi có thể ăn tươi nuốt sống người khác mà không chừa lại cả xương.

Chính lúc này cô mới hiểu ra – ở đây, người ta chỉ quan tâm đến thực lực và chống lưng của bạn. Không ai để tâm bạn có tính cách tốt hay không, bạn đối xử tử tế với người khác như thế nào.

Đôi khi quá hiền lành, dễ chịu lại là cái cớ để người khác bắt nạt bạn.

Sơ Đường nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh chụp màn hình hiện trên màn hình máy tính, âm thầm siết chặt tay.

Nhuận Sơ Đường: 【Kiểu Kiểu, cảm ơn em đã nói với chị những điều này. Em có thể giúp chị một việc không?】

Dư Kiểu Kiểu nhanh chóng trả lời:

【Tất nhiên rồi luật sư Nhuận, mạng này của em là chị cứu, chị cần gì em giúp gì cũng được!】

Nhuận Sơ Đường: 【Lần sau nếu họ còn bàn luận chuyện của chị, em giúp chị ghi âm lại nhé.】

Dư Kiểu Kiểu: 【Được ạ.】

Sơ Đường hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, sau đó gọi điện cho Nhuận Thiệu Đông.

“Alô, ba à, công ty mình có đang thiếu cố vấn pháp lý không ạ?