Hứa Tĩnh Huyên rơm rớm nước mắt nhìn về phía lão phu nhân nhà họ Giang, “Bà nội… Lão phu nhân liếc nhìn Giang Thì Tự, lại nhìn sang Hứa Tĩnh Huyên, thở dài: “Thôi được rồi, Huyên Huyên, nếu chuyện hôm đó thực sự chỉ là hiểu lầm thì con hãy nói rõ lại với mọi người đi. Bà tin Sơ Đường không phải người vô lý. Đến cả lão phu nhân cũng đã nói vậy, chẳng còn ai đứng ra bảo vệ cô ta nữa. Hứa Tĩnh Huyên hít hít mũi, vẻ mặt như thể mình bị oan ức: “Hôm đó ở trường đua, con nhờ chị Sơ Đường dạy cưỡi ngựa. Ban đầu vẫn cưỡi rất bình thường, nhưng con ngựa đó đột nhiên nổi điên, con… con bị ngã xuống ngựa và bị thương. Chuyện này thì ai cũng biết. Nhưng vừa rồi nghe giọng điệu của Giang Thì Tự, dường như sự việc không đơn giản như vậy, nên tất cả đều ngầm hiểu mà không lên tiếng, chờ cô ta nói tiếp. Hứa Tĩnh Huyên ngẩng mắt nhìn Giang Thì Tự, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh khiến cô ta sợ hãi. Cô ta ngập ngừng: “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi… Con tưởng chị Sơ Đường không thích mình, nên mới cố tình chọc tức con ngựa khiến nó nổi điên để hại con. Nhưng sau đó nghe nói sau gáy con ngựa có một vết thương, chắc là bị thương từ trước lúc dắt ra chuồng, hôm đó con vô tình ấn trúng chỗ đau khiến nó phát cuồng. Cô ta liếc nhìn Sơ Đường, ánh mắt vẫn mang theo vẻ ủy khuất: “Xin lỗi chị Sơ Đường, em đã hiểu lầm chị. Em không nên suy nghĩ ác ý về chị… chị có thể tha thứ cho em không? Sơ Đường nhíu mày nhìn cô ta, không trả lời. Phu nhân Giang trách cứ: “Huyên Huyên, sao con lại nghĩ như vậy về chị Sơ Đường? Sao chị ấy có thể hại con được? Cha nuôi của Hứa Tĩnh Huyên – Giang Nghị, cũng tỏ ra không hài lòng: “Muốn học cưỡi ngựa thì đi học ở lớp chuyên nghiệp, không học được lại còn gây tai nạn, giờ lại hiểu lầm chị dâu như vậy. Hứa Tĩnh Huyên nghe đến hai chữ “chị dâu, trong lòng lập tức bốc lên ngọn lửa ghen tuông dữ dội. Cô ta cắn răng mở miệng: “Con biết lỗi rồi, thưa ba mẹ. Giang Thì Tự lạnh lùng nhìn cô ta: “Hôm đó không phải em nói là Sơ Đường đã đá mạnh vào con ngựa khiến nó điên lên sao? Giờ sao không thấy nhắc đến chuyện đó? Không đợi Hứa Tĩnh Huyên đáp lại, anh quay sang cha mẹ mình: “Ba mẹ, ai là người chịu trách nhiệm dạy dỗ Huyên Huyên? Tại sao cô ấy lại trở nên như vậy? Miệng toàn nói dối, tâm cơ đầy mình. Giang Nghị và phu nhân Lâm Nguyệt Doanh liếc nhìn nhau. Lâm Nguyệt Doanh nhíu mày hỏi: “Huyên Huyên, có thật là con đã nói dối không? Hứa Tĩnh Huyên lập tức bật khóc, nước mắt tuôn như mưa: “Con… con sai rồi mẹ à… Lão phu nhân nhà họ Giang ánh mắt nghiêm nghị: “Huyên Huyên, con chỉ nói với bà đó là hiểu lầm, chứ không nói con đã bịa chuyện vu oan cho người khác. Đó là điều con học được từ sự giáo dục trong nhà sao? Hai vợ chồng nhà họ Nhuận cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhuận Thiệu Đông lộ vẻ không vui: “Lão phu nhân, Giang tổng, con gái chúng tôi không phải loại người làm chuyện xấu như vậy. Người nhà các vị nói dối hãm hại con gái chúng tôi, nên có một lời giải thích rõ ràng chứ? Dương Tuyết Liên cũng nói: “Đúng thế, Sơ Đường là bảo bối trong nhà chúng tôi. Tuy nhà họ Nhuận không quyền thế bằng nhà họ Giang, nhưng con gái chúng tôi là người đơn thuần, lương thiện, không làm những chuyện tiểu nhân đê tiện như vậy. Nghe hai người đó nói thế, trong lòng Sơ Đường không khỏi xúc động. Những năm qua, quan hệ giữa cô và người nhà không được tốt, nhưng không có nghĩa là họ không yêu thương hay quan tâm cô. Dù là mẹ kế – Dương Tuyết Liên – đối xử với cô thế nào, Sơ Đường đều nhìn thấy trong lòng. Chỉ là cô chưa vượt qua được rào cản trong tâm lý, chưa thể chấp nhận bà là mẹ kế mà thôi. Hứa Tĩnh Huyên vừa khóc vừa cúi đầu thật sâu trước mặt Sơ Đường: “Xin lỗi chị Sơ Đường, em sai rồi, không nên vu oan cho chị. Em xin lỗi… Lúc này, Giang Thì Tự lạnh lùng mở miệng: “Ba mẹ, bà nội, con định sẽ đưa em gái ra nước ngoài. Câu nói vừa dứt, cả nhà họ Giang đều kinh ngạc. Hứa Tĩnh Huyên lập tức trợn tròn mắt, điên cuồng lắc đầu: “Không! Con không muốn đi! Con không muốn ra nước ngoài! Giang Thì Tự lạnh nhạt: “Đây là thông báo, không phải thương lượng. Bà lão nhà họ Giang đã quen với sự bầu bạn của cháu gái, nên rất không nỡ để cô ra nước ngoài. Bà quay sang Giang Thì Tự nói: “Bà không đồng ý. Ở nhà còn có Huyên Huyên làm bạn với bà. Các cháu thì ai cũng bận rộn suốt ngày, nếu đưa Huyên Huyên ra nước ngoài rồi, ai sẽ ở nhà chăm sóc và bầu bạn với bà đây?” Giang Thì Tự bất ngờ nói ra: “Hứa Tĩnh Huyên mộng ước anh trai, mọi người còn muốn để cô ta ở lại Giang Thành sao? Không sợ gây ra tai tiếng sao?” Lão phu nhân Giang gia trợn mắt: “Cái gì!” Giang Nghĩ và Lâm Nguyệt Doanh biểu cảm đầy bỏng hoảng. Lâm Nguyệt Doanh nhìn Hứa Tĩnh Huyên, nghi ngờ hôi: “Chuyện này là sao?” Hứa Tĩnh Huyên mặt trắng như tờ giấy, môi càng trắng, toàn thân run rẩy không ngừng: “Anh... anh...” Giang Thì Tự sừng sờ, thái độ lạnh nhạt: “Hứa Tĩnh Huyên, thu lại tâm tư của cô đi, tránh xa tôi ra. Tôi không có chút hứng thú nào với cô.” Sơ Đường không ngờ rằng cô chỉ tiết lộ với anh về chuyện Hứa Tĩnh Huyên yêu thầm anh, vậy mà anh lại làm đến bốc này. Trước mặt cả gia đình, vạch trần Hứa Tĩnh Huyên, không chừa cho cô ta đường lui, còn muốn đảy cô ta ra nước ngoài. Lão phu nhân Giang gia rõ ràng không chịu được cú sốc này, bà áp tay lên ngực, giận không nên lời: “Chẳng lẽ cô thật sự có tâm tư không nên có với anh trai mình?” Hứa Tĩnh Huyên muốn phủ định, nhưng cô không làm được. Cô không thể nói rằng mình không yêu Giang Thì Tự. Nhưng cô cũng không muốn rời xa Giang Thành, không muốn rời xa anh. “Bà nội, cháu... cháu...” Hứa Tĩnh Huyên nức nở, “Xin ngài, đừng bắt cháu ra nước ngoài.” Lâm Nguyệt Doanh giận đến nói không thành lời, chỉ biết trợn mắt nhìn cô. Giang Nghĩ thở dài một tiếng, “Mai làm thủ tục, càng sớm ra nước ngoài càng tốt. Biệt thự ở Mỹ trước đây mà bà đã mua vẫn mang tên cô, đợt chính cho cô ở, bà sẽ sắp xếp cho cô một công việc tại chi nhánh nước ngoài.” Giang Thì Tự lạnh giọng: “Không có sự đồng ý của tôi, sau này cô không được tự ý quay về.” “Không! Em không đi! Anh, em không muốn rời xa anh!” Hứa Tĩnh Huyên không chịu được đòn đánh này, trực tiếp phát điên. Cô ta khóc nức nở, gặo thét đau lòng, không còn quan tâm đến sự sặc mặt, “Tại sao? Tại sao em không thể yêu anh? Em và anh là thanh mai trúc mã, cũng không có huyết thống, tại sao anh không thể nhìn em một lần? Em yêu anh là sai sao? Em muốn cùng anh sông hôn đến bạc đầu cũng sai sao?” “Chát —” Tiếng tát vang lên rõ ràng. Lâm Nguyệt Doanh đứng phắt dậy, tát cho Hứa Tĩnh Huyên một cái, quát: “Im miệng!” Phòng khách bỗng chốc lặng ngắt. Vợ chồng nhà họ Nhuận chẳng biết nên nói gì. Hứa Tĩnh Huyên bị tát, khuôn mặt lệch sang một bên, trên mặt hỏn rõ dấu tay. “Đừng nói những lời điên rồ!” Bà Lâm trợn mắt nhìn Hứa Tĩnh Huyên, giận đến sắc mặt, “Giang Thì Tự là anh trai của con! Anh trai con! Dù bây giờ con là con nuôi mang danh Giang gia, thì cho dù con rời xa Giang gia, con và Giang Thì Tự cũng không bao giờ có khả năng!” Hứa Tĩnh Huyên cười lạnh một tiếng. “Hứ hừ, các người tưởng tôi thèm thuồng việc các người nhận nuôi tôi sao?” Cô ngước đầu, nhìn chằm chặm vào Lâm Nguyệt Doanh, “Nếu không phải tại bà, tôi sẽ không trở thành em gái của anh ấy. Các người nhận nuôi tôi đã bao giờ hỏi ý kiến của tôi chưa? Tôi chưa bao giờ muốn làm em gái anh ấy!” Nói xong, Hứa Tĩnh Huyên quay ngường bỏ đi khỏi Giang gia. Chứng kiến toàn bộ màn kịch máu chó này, trong lòng Sơ Đường hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Giang Thì Tự ngồi ngay bên cạnh cô. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp. Giang Thì Tự cất giọng trầm thấp và dịu dàng: “Đường Đường, đừng để trong lòng, người sai không phải em.