Nhuận Sơ Đường chẳng hề để tâm Cố Trạch Xuyên đã rời khỏi buổi tiệc lúc nào. Cô cầm ly champagne, chuyện trò vui vẻ với các khách mời trong bữa tiệc. Giang Thì Tự giới thiệu cho cô một vài nhân vật gạo cội trong giới luật sư và những học giả pháp lý danh tiếng. Tô Vũ cũng đưa cô làm quen với rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Sơ Đường mang giày cao gót đi lại cả buổi tối, chân mỏi rã rời, đau nhức đến tê dại. Cô ghé sát tai Giang Thì Tự, khẽ nói nhỏ:“Anh tiếp chuyện mấy người đó trước đi, em qua khu ghế sofa ngồi nghỉ một chút. Giang Thì Tự gật đầu nhẹ, tiếp tục trò chuyện cùng một cặp vợ chồng trung niên trước mặt. Sơ Đường đi đến khu ghế sofa, ngồi xuống nghỉ ngơi. Phục vụ mang tới một ly nước trái cây, cô cầm ly lên uống vài ngụm — là nước dâu tây, vị cô thích. Lúc đến tiệc cô chưa kịp ăn gì, giờ bụng đói cồn cào. Cô đến khu buffet, lấy một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhấp ngụm nước dâu, rồi quay lại ghế tựa lười biếng nằm xuống. Ánh mắt cô vô thức lướt qua hướng Giang Thì Tự, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt anh. Sơ Đường cong môi cười, Giang Thì Tự hơi sững người, rồi cũng khẽ cười theo, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện cùng khách. Sơ Đường cứ thế yên lặng nhìn anh từ xa, ánh mắt dịu dàng như chứa cả trời tình cảm. Chuyện Cố Trạch Xuyên xảy ra lúc nãy chẳng khiến cô dao động chút nào, hiện giờ trong lòng cô chỉ có Giang Thì Tự. Khi còn nhỏ, Sơ Đường từng thấy cha mẹ yêu nhau sâu đậm, cô cũng từng mơ ước lớn lên sẽ gặp được một người yêu mình như thế, rồi sống bên nhau cả đời hạnh phúc. Sau khi mẹ mất, cha cô tái hôn, và Sơ Đường mất hết hy vọng vào hôn nhân. Cô từng nghĩ, cả đời này mình sẽ chẳng còn mơ mộng về chuyện cưới xin như lúc bé nữa. Vì vậy, dù đồng ý đính hôn với Giang Thì Tự, cô cũng chỉ xem đó là một cuộc hôn nhân thương mại, sau kết hôn thì “kính nhau như khách, ai sống cuộc đời nấy. Thế nhưng, sau khi ở bên anh, cô dần phát hiện Giang Thì Tự thật sự đối xử với cô rất đặc biệt. Anh mang theo tất cả chân thành và tình yêu, bước vào cuộc sống của cô.Mỗi chi tiết trong đời sống hàng ngày đều bộc lộ rõ tình cảm anh dành cho cô. Từ khi mẹ cô qua đời, anh đã âm thầm quan tâm cô. Để khiến cô chịu ăn uống đàng hoàng, một công tử xuất thân hào môn, tay chưa từng đụng nước, lại cất công học nấu ăn.Nhưng lại không dám nói là chính mình nấu, chỉ có thể nhờ cô giúp việc trong nhà đem đến cho cô ăn. Anh từng kiên nhẫn kèm cặp cô học bài, để cô đủ điểm đậu vào Đại học Giang Thành. Ba năm trước, chuyện đính hôn là do chính anh chủ động đến tìm cha cô, chỉ vì muốn nhanh chóng cưới được cô về nhà.Thế nhưng cô không đồng ý, thậm chí phản kháng mãnh liệt, bỏ nhà ra đi. Dù vậy, Giang Thì Tự chưa từng trách cô. Trong ba năm đó, anh không ngừng đi đi về về giữa hai thành phố, chỉ để được gặp cô một lần.Khi đó cô đã có bạn trai, vì sợ làm cô khó xử, anh chưa từng nói cho cô biết anh đã từng đến. Ngay cả khi em gái nuôi cùng lớn lên với anh vu oan cho cô, Giang Thì Tự vẫn kiên định đứng về phía cô, nhất quyết không tin cô sẽ hại người. Người ngoài đều nói anh lạnh lùng, khó gần, nhưng trong ký ức của cô, anh chưa từng đối xử lạnh nhạt với cô. Dù là trong quá khứ hay hiện tại, anh luôn mang đến cho cô cảm giác ấm áp, dịu dàng. Sơ Đường chợt nhớ lại, hình như đúng là anh chỉ dịu dàng với mỗi cô. Trước đây lúc còn học cấp ba, có một lần Giang Thì Tự tổ chức tiệc sinh nhật. Rất nhiều người đến dự, cô cũng có mặt. Bữa tiệc đang ồn ào nhảy nhót, thì âm nhạc bỗng dừng lại, thay vào đó là một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, đầy cảm xúc. Tất cả những người đang vui vẻ tiệc tùng đều bất ngờ, quay đầu lại nhìn... Giữa tiếng xôn xao của đám đông, Sơ Đường nhìn thấy mọi người tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi, một cô gái chậm rãi bước về phía Giang Thì Tự. Dù đã bao năm trôi qua, Sơ Đường vẫn nhớ rõ bộ dạng của cô gái đó khi ấy. Cô ta trang điểm kỹ càng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ được uốn lượn quyến rũ, khí chất phóng khoáng.Chiếc váy dây ôm sát màu đen tôn lên vóc dáng đầy đặn, ngực đầy chân dài, gợi cảm bốc lửa, cả người tràn ngập vẻ quyến rũ mãnh liệt, mang đến cảm giác thị giác vô cùng chấn động. Chỉ riêng về ngoại hình, hoàn toàn xứng đôi với Giang Thì Tự. Mọi người dường như đều đoán được sắp có chuyện gì xảy ra, không hẹn mà cùng im lặng, lặng lẽ đứng xung quanh chờ đợi màn tỏ tình trước mắt. Cô gái kia vô cùng nhiệt tình và táo bạo, vừa bước lên đã thẳng thắn bày tỏ rằng rất ngưỡng mộ Giang Thì Tự, mong muốn có thể hẹn hò với anh. Giang Thì Tự cụp mắt, ánh nhìn lạnh nhạt, thản nhiên đáp lại:“Không thể. Sau khi bị từ chối, cô gái dường như không hề bị tổn thương, ngược lại còn tiếp tục bày tỏ tấm lòng, thậm chí còn mỉm cười nói rằng tình nguyện làm người thay thế, chỉ cần anh quay đầu lại, cô lúc nào cũng ở đây. Thế nhưng, Giang Thì Tự hoàn toàn không bị lay động. Giữa hàng mày sắc nét của anh hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, anh dứt khoát cắt ngang lời cô ta, nói một câu khiến người ta đau tận tim gan:“Giữa tôi và cô, vĩnh viễn không thể. Trước mặt bao nhiêu người, bị từ chối thẳng thừng như vậy, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ cảm thấy mất mặt. Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ. Cô gái tái mặt, như thể sắp khóc đến nơi. Giang Thì Tự phủ đầy khí lạnh, xoay người rời đi, thậm chí không buồn nhìn lại cô ta một cái. Cô gái không chịu nổi nữa, bắt đầu nức nở trong uất ức. Có người bước tới an ủi: “Không sao đâu, anh ấy vốn như vậy, từ trước đến giờ chưa từng cho bất kỳ ai bày tỏ cơ hội cả. “Đúng rồi đấy, cậu đừng khóc nữa, cả trường mình bị anh ấy từ chối đầy ra ấy chứ. “Không sao đâu, hình như Giang Thì Tự không hứng thú với con gái, nhìn xem, bên cạnh anh ấy chẳng có cô gái nào đi cùng cả… Màn tỏ tình đó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Sơ Đường. … Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Sơ Đường đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi bước ra, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, tim đập dồn dập, toàn thân nóng ran như có lửa đốt. Rõ ràng cô đâu có uống nhiều rượu, sao lại giống say thế này? Nhưng mà — cô từng uống say, cũng không hề có cảm giác như vậy. Cô bước đi loạng choạng, đầu nặng trĩu, chân tay bủn rủn. Sơ Đường vịn vào tường, lấy điện thoại định gọi cho Giang Thì Tự. Lúc ấy, một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ bước tới đỡ cô:“Tiểu thư, cô cần giúp đỡ không? Sơ Đường lắc đầu, định mở điện thoại. Không ngờ người phục vụ kia bất ngờ giật lấy điện thoại của cô, nói:“Tiểu thư, để tôi đưa cô đi nghỉ ngơi. Nói rồi hắn thô lỗ kéo tay cô hướng về phía thang máy. Sơ Đường giãy giụa: “Anh buông ra! Nhưng lúc này đầu cô choáng váng, tay chân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.Cô nhận ra rất rõ — mình đã bị bỏ thuốc. Tên “phục vụ này chính là người đã đưa nước dâu tây cho cô khi nãy, gương mặt hắn y chang. Chính là hắn bỏ thuốc! Sơ Đường cố gắng hét to để thu hút sự chú ý, nhưng cả người mềm nhũn, tiếng kêu của cô nhẹ như gió thoảng, không ai nghe thấy. Cô cố gắng gượng mở mắt, nghiến răng hỏi hắn:“Là ai sai anh làm chuyện này? Tên đó không đáp, chỉ ra sức đẩy cô vào thang máy. Vậy là ai đã đứng sau chuyện này?Ai muốn cô mất mặt? Ai muốn hãm hại cô trong buổi tiệc đính hôn này? Sơ Đường trong cơn mê man lờ mờ nghĩ ngợi. Tại một căn phòng nào đó trong khách sạn, một gã đàn ông bụng phệ, đầu hói, dáng vẻ đầy mỡ màng, đang nằm trên giường với vẻ mặt thỏa mãn sung sướng, chờ đợi mỹ nhân bị đưa đến tận cửa.